Quy Vũ ở phía sau đám đông, ánh mặt hiện chút vẻ bất thường nhưng cũng mau chóng cất đi ánh mắt khó hiểu đó. Hắn khẽ nhắm mắt rồi tiến lại chỗ của Vương Hàn.
“Lão đại, tên này là kẻ lạ mặt, kẻ đã truy sát Nhan tiểu thư.”
Vương Hàn lúc này mới liếc mắt sang tên đàn ông đang bị ngất kia. Đáy mắt rung lên một sự lạnh lùng hiếm có. Giọng anh trầm thấp đến cực đại.
“A Luân, nếu tớ nhìn không nhầm thì đây chính là Vu Đại, đàn em năm xưa của cậu? Chằng phải tên này bị tống giam ở trại biệt giam rồi sao? Sao lại về khu rừng phía nam?”
“A Hàn, Vu Đại không thể thoát khỏi khu biệt giam.”
“Hắn ta không như lúc trước. Hẳn cậu là người hiểu rõ nhất chứ? Tớ nghĩ cậu sẽ có quyết định đúng đắn. Đừng để tớ phải xuống tay.” Vừa dứt lời Vương Hàn ôm Minh Nguyệt vào lòng, nhanh chóng rời đi. Giang Luân trong đám đông, ánh mắt đượm vẻ buồn phiền khó tả.
Vương Hàn đưa Minh Nguyệt trở về phòng, vừa đóng cửa, anh liền đưa tay vòng lấy eo nhỏ của cô, hốc mắt toát ra sự mệt mỏi rõ rệt. Anh gục đầu vào cổ cô, vòng tay to lớn ghì chặt cô vào người. Minh Nguyệt khẽ choàng tay lên vai anh, vỗ về xoa dịu chàng trai to xác trước mắt cô.
Cả hai người đều lặng lẽ như vậy. Cũng giống như lúc trước, vội vã cưới nhau, lại lặng lẽ bước vào đời nhau, dần tạo nên những khác biệt, tạo nên những yêu thương diệu kì.
Minh Nguyệt khẽ cất giọng ngọt ngào thì thầm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729775/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.