Ngày hôm sau, Minh Nguyệt giật mình tỉnh giấc, eo nhỏ truyền đến cơn co thắt nhè nhẹ xấu hổ. Bên cạnh giường đã lạnh lẽo cô đơn. Cô đưa thân nhỏ bước xuống giường, mùi thơm nức xộc vào cánh mũi cô. Trên bàn ăn là bữa sáng nho nhỏ quen thuộc. Tự khi nào mà anh trở thành người quan trọng nhất trong tim cô? Cô thật sự cảm thấy bản thân thật may mắn khi có anh bên cạnh. Ngay cả những điều giản đơn nhất cũng khiến cô cảm động.
Ngón tay thon dài cầm chiếc nĩa bạc cắt miếng ốp lết bắt mắt, mùi trứng béo ngậy cùng hương thơm thoang thoảng của ngò tây. Ổ bánh mì bơ sữa còn nóng hổi hấp dẫn thực giác. Vị bánh ngon ngọt, giòn rụm tan trong miệng cô, mùi bơ tràn ngập khoang miệng, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Chỉ là bữa sáng đơn giản thân thuộc mà lại cho cô nhiều cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy. Cô bắt đầu nhớ anh rồi. Dẫu cho anh có đứng bên cạnh thì trong tâm trí cô cũng đều là hình bóng nam tính của anh.
Cô thật sự cảm thấy sợ hãi nếu nghĩ đến sau này anh không còn bên cạnh mình. Càng vì thế mà cô lại phải trở nên cứng cỏi, trưởng thành hơn bao giờ hết. Vì muốn cùng anh trải qua sóng gió cuộc đời, cùng anh gánh vác những trọng trách to lớn. Tình yêu này, cô nhất định sẽ gìn giữ.
Minh Nguyệt ăn xong bữa sáng, thay một bộ đồ thoải mái rồi buộc cao mái tóc đen dài, dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt cô ửng hồng như đoá hoa anh đào. Cô dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729769/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.