Ngày cuối tuần Vương Hàn đưa Minh Nguyệt tới quán ăn, hai người họ ngọt ngào chào tạm biệt nhau. Y Cát ở trong quán nhìn ra, ánh mắt chua xót nhìn lại bản thân mình. Minh Nguyệt có được tình yêu đẹp cùng với người cô ấy yêu. Cô cũng vô cùng hạnh phúc khi thấy điều đó. Nhưng tại sao cô lại không thể có được tình yêu như vậy từ Anh Duệ?...
Giữa cô và anh thậm chí còn không hề có hợp đồng hôn nhân. Mà chỉ là quan hệ tình nhân mập mờ. Ít ra cô cũng khao khát có được giấy hôn thú... cho dù đó là giả hay và hợp đồng. Làm tình nhân, công cụ làm ấm giường như cô thì cũng sẽ đến lúc bị bỏ rơi. Chỉ nghĩ tới đây mà trái tim cô không ngừng siết lại.
“Tiểu Cát, cậu ổn không vậy, thấy cậu xanh xao quá?” Minh Nguyệt lo lắng nhìn cô.
“Tớ ổn mà.”
“Tiểu Cát, nếu có chuyện gì thì cũng có thể nói với tớ mà...”
“Tiểu Nguyệt bây giờ cũng biết nói chuyện sến sẩm như vậy sao? Vương Hàn nhà cậu dạy cậu như vậy à?” Y Cát nở nụ cười tươi chọc ghẹo.
“Tớ nói thật. Nếu có chuyện đừng ngại nói cho tớ nhé...”
“Tớ biết rồi mà.” Y Cát vui vẻ chuyển chủ đề khác.
Bản thân Minh Nguyệt biết là Y Cát đang có chuyện, cô cũng đã gặng hỏi nhưng Y Cát một mực cho rằng mình ổn. Y Cát năng nổ hoạt bát đã biến mất rồi, hiện tại Y Cát như một người gượng gạo vậy, không thể không nhìn thấy được điều đó.
“Anh Giang Tước đâu?”
“Anh ấy tới sau. Ahhh dì Mai~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729768/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.