Minh Nguyệt cúp máy tiếp tục hoàn thành nốt công việc. Tới tận trưa cô mới nhớ đến anh. Hôm nay nhất định phải kéo anh đi ăn cho bằng được.
Minh Nguyệt đứng trước phòng làm việc của anh. Cô hơi do dự một chút. Liệu khi cô mở cánh cửa này ra, bên trong còn có người phụ nữ khác hay không...trái tim cô đập liên hồi, nháy mắt run rẩy.
Bỗng nhiên cánh cửa bị mở toang ra, bất ngờ đụng vào người cô. Minh Nguyệt ngã ra phía sau, kêu lên một tiếng thật lớn.
Vương Hàn vừa thấy cô đang ngã dưới đất, anh hoảng hốt đỡ cô dậy. Tiểu yêu này sao lại đến đây. Còn đứng ở đây nữa. Cô đứng đây từ lúc nào vậy?
“Tiểu Nguyệt, em sao không vào gặp anh?”
“Em sợ thấy nữ nhân khác ở bên trong...” Minh Nguyệt xoa nhẹ cái trán u to tướng, giọng nói ngày càng nhỏ. Cô sợ anh sẽ mắng cô trẻ con mất.
Vương Hàn nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ngay vị trí đang u lên kia.
“Anh còn đang định tới đón em đi ăn. Anh chỉ có mình em. Nữ nhân khác, anh hoàn toàn không có phản ứng.”
“Dẻo miệng!”
“Chỉ dẻo miệng với Vương phu nhân. Phía dưới có đau không để anh xoa?” Anh vươn tay chạm vào phía dưới mềm mại.
Minh Nguyệt giận đến đỏ mặt, gạt tay anh ra, giọng lắp bắp trách móc.
“Đại...đại sắc lang! Mau đi ăn! Em đói rồi.”
“Tuân lệnh phu nhân.”
Tại nhà hàng Vary.
“Tiểu Nguyệt, em gọi món đi.”
“Em muốn ăn rau. Gọi thật nhiều rau vào.”
“Nhưng anh không thích.”
Minh Nguyệt giương khuôn mặt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729767/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.