Chiều hôm đó Minh Nguyệt đi bên cạnh anh vô cùng căng thẳng. Toàn thân cứng đờ thiếu tự nhiên. Vương Hàn thấy cô gái nhỏ bên cạnh lúng túng mất hồn như vậy cũng bồn chồn theo. Có phải cô đang bận tâm điều gì về anh ư?
Minh Nguyệt viện cớ thấy không khoẻ trở về phòng trước.
“A Hàn, hôm nay em hơi mệt, em trở về phòng nghỉ ngơi nhé.”
“Để anh đưa em đi.” Vương Hàn nắm chặt tay cô, ánh mắt chưa vạn phần trìu mến.
“Không sao, em tự trở về được. Anh còn phải đi gặp Giang Luân mà. Em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Minh Nguyệt nở nụ cười chan hoà, hôn nhẹ lên má anh rồi nhanh chóng trở về phòng. Bước vào phòng cô thở phào nhẹ nhõm, qua mặt anh đúng là không dễ dàng. Điều khó khăn nhất bay giờ là làm sao thuyết phục anh để cô tham gia kì tuyển chọn. Không phải vì cô muốn trở thành sát thủ được công nhận mà chỉ đơn giản cô muốn đây là thử thách cuối cùng, thử thách để kiểm chứng sự nỗ lực của cô đến thế nào. Là vợ anh, là phu nhân của Vương thị thì cô ắt phải trở nên mạnh mẽ, tài giỏi hơn. Vì tình yêu của cô, vì có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh cô có thể làm mọi thứ.
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, cô buộc cao máu tóc đen dài xắn tay áo vào bếp. Trước tiên muốn lấy lòng anh thì phải lấy lòng cái dạ dày của anh cái đã. Cô mở tủ lạnh ra, tuy không đầy đủ nguyên liệu phong phú và đa dạng như ở nhà nhưng cũng có đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729770/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.