Y Cát nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang ôm chặt Minh Nguyệt. Trong lòng cô cũng bồn chồn không yên khi thấy bóng lưng quen thuộc. Là anh..là người cô từng thầm thương trộm nhớ, là người xa lạ nhưng lại để lại cho cô nhiều cảm xúc...
Cô gặp anh lần đầu tại trường phổ thông X, lúc ấy anh là đàn anh khoá trên. Anh Duệ là một người khá nổi tiếng vào thời gian ấy. Biết bao cô gái đều xiêu lòng trước những lời nói đường mật của anh. Anh Duệ hẳn là không nhớ cô...nhưng cô vẫn luôn nhớ anh...trái tim cô lạc lối yêu thầm anh đã 4 năm.
Gặp lại anh...không biết là hạnh phúc hay đau thương?...Y Cát nhìn khuôn mặt lãng tử giết người kia khiến bao cảm xúc ồ ạt ùa về. Không sai! Cô yêu anh đến phát điên! Nhưng phần tình cảm này chỉ có thể giữ riêng cho mình. Tâm tư cô dần trở nên hỗn loạn.
“Vị tiểu thư này, để tôi đưa cô về. Cô ơi? Cô gì ơi?” Anh Duệ quơ quơ bàn tay trước mặt cô.
“À không sao, không cần phiền tới anh đâu. Tôi tự bắt xe về được.”
“Ở đây rất khó bắt xe. Vẫn nên để tôi đưa em về.”
Y Cát trong lòng quặn đau. Ngay cả tên cô anh còn không nhớ thì cô còn nghĩ nhiều về cái quái gì chứ? Cô từng tới tỏ tình với anh, cũng là người bị anh từ chối phũ phàng nhất. Khi ấy anh xé toang bức thư tình mà cô ngồi viết, rồi hùng hổ hét vào mặt cô rằng cô không xứng để yêu anh và cũng không xứng để anh yêu...
4 năm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729748/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.