Sáng hôm sau cô cảm thấy cơn đau ập đến. Minh Nguyệt khẽ mở mi mắt. Đôi mắt đẹp nhíu chặt, tay vươn lên che lấy tia nắng đang làm phiền cô.
Minh Nguyệt ngồi dậy, trên chiếc giường to lớn chỉ có một mình. Cô thầm cảm thấy may mắn vì nếu gặp anh cô thật không biết làm gì.
Vừa dứt lời cửa phòng liền mở toang ra. Vương Hàn bưng một khay cháo vào rồi nhìn cô. Trong phút chốc có một sự ngại ngùng hiện lên trước mắt anh.
“À cô tỉnh rồi à...tôi mang một ít cháo và nước ép lên. Cô dậy ăn một chút đi.”
“Không cảm ơn. Tôi không cảm thấy đói.” Minh Nguyệt lạnh lùng đáp.
Sự lạnh nhạt kia nháy mắt đẩy anh ra rất xa. Như thể anh không muốn anh xuất hiện trước mặt cô. Ít nhất là ngay lúc này...
“Cô vẫn phải uống thuốc. Tôi phải đi làm rồi nên cô không cần nghĩ nhiều. Nếu thấy mệt thì cứ gọi cho người làm.”
“Cảm ơn Vương tiên sinh.”
Khuôn mặt anh khẽ thoáng vài phần mất mát. Anh nhanh chóng rời đi ngay. Thật không muốn mọi chuyện tệ hơn nữa. Anh không phải là người có sức chịu đựng nhưng khi đứng trước cô, mọi thứ đều lập tức đầu hàng. Ngay cả anh cũng không hiểu chính bản thân mình. Cả đêm qua anh đã phiền não đến tận sáng. Không phải vì công chuyện của Vương thị mà lại vì cô vợ nhỏ bé này. Trong lòng anh, tự khi nào cô đã chiếm vị trí quan trọng. Chưa bao giờ anh cảm giác muốn được chăm sóc, yêu thương một người con gái nào như cô. Phải chăng cô là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729749/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.