"A tỷ!". Người ngồi trong phòng tối tăm dường như có cảm giác, ngẩng đầu, chậm rãi nhìn bốn phía.
Vừa rồi... hình như nghe thấy A Nùng gọi nàng. Vẫn là giọng nói lúc A Nùng mười sáu tuổi, ngọt ngào, thanh tú, dễ nghe.
Nàng hơi choáng váng.... Làm thế nào có thể? A Nùng đã sớm ch**ết mười ba năm trước, trong đại lao tối tăm kia.
Cúi đầu nhìn tay mình, trong một khoảnh khắc, nàng có chút hoảng hốt, nàng không còn nhớ rõ khuôn mặt của A Nùng...
Lúc chưa kết hôn, người khác nhắc tới nàng, sẽ ở phía sau thêm một cụm từ “hôn thê của Trình thị tiểu lang chủ”.
Sau khi gả vào Trình thị, người khác gọi nàng là chủ mẫu Trình thị. Nàng kết hôn, không phải là gả cho một người nào đó, mà là một thân phận.
Từ khi nàng vừa sinh ra, liền bị khắc lên dấu ấn Trình thị, đây là ước hẹn giữa hai gia tộc, mặc dù nàng lớn hơn tiểu lang chủ mười tuổi, thì có sao đâu?Tuổi tác chưa bao giờ là một yếu tố cần phải được xem xét, mà là lợi ích.
Nàng có tên của mình, chỉ là, nhiều năm qua cũng không có người gọi nữa. Nàng là Đức Âm, đích nữ Vương thị, là nữ nhi duy nhất của phụ mẫu, cũng là A Âm tỷ tỷ.
"A Âm tỷ tỷ, muội thích tỷ nhất, từ nay về sau tỷ sẽ chỉ tốt với muội thôi, được không?"
"Rõ ràng là các nàng tự mình chạy lung tung! Lại muốn phạt muội không có quản lý tốt các nàng, không có đạo lý!"
"A tỷ, có thể ở cùng một chỗ với tỷ, muội cảm thấy rất vui vẻ..."
"Bọn họ cũng không thiên vị muội, chính là như vậy, tỷ mới phải thiên vị muội nhất!"
...... Ngây thơ, thanh tú, vui vẻ, buồn bã. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng la hét. Khuôn mặt phồng lên khi tức giận, bóng lưng dưới gốc cây hải đường... Đó là, A Nùng...
Nhớ kỹ, mẫu thân dạy nàng, làm thế nào để làm một chủ mẫu tốt, muốn nàng biết lễ tuân lễ, muốn nàng tuân theo khuôn phép. Trung thành với Trình thị là không sai, nhưng cũng đừng quên mẫu tộc phía sau, đây là chỗ dựa của nàng, cũng là trách nhiệm của nàng. Cuối cùng mẫu thân nói với nàng, Đức Âm, con phải học cách chịu đựng.
Đức Âm biết, mẫu thân đều là vì tốt cho mình. Trình thị là quái vật khổng lồ ẩn mình trong đêm tối, cho dù đã từng tự chặt đứt cánh tay, nhưng lại càng thêm mạnh mẽ đáng sợ.
Người bên trong Trình thị đều là người đ**iên, một đám người đ**iên vì báo thù không từ thủ đoạn nào. Vương thị đã không còn đường lui khi cùng Trình thị thực hiện âm mưu lật đổ triều đình.
Nhưng... Nó bắt đầu từ khi nào? Nàng đang nghĩ, từ khi nào nàng mới nhận ra mình đang lẩm bẩm với chính mình, trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ xấu hổ?
Đúng rồi, là cái ôm năm nàng hai mươi tuổi, chẳng qua chỉ là lời tạm biệt bình thường, nàng lại vì thế mà run rẩy không thôi, gần như choáng váng.
Tiểu nữ lang xông tới, nhào vào trong ngực nàng, hỏi nàng vì sao đột nhiên muốn đi ngoại gia thăm người thân, mà đi tận hai tháng.
Đức Âm cảm thụ được sự mềm mại trong ngực, chỉ cảm thấy hơi khó thở, trên mặt tràn đầy ửng đỏ, lần đầu tiên ôm A Nùng như vậy, lại cho nàng cảm giác chưa từng có.
Nhìn tiểu nữ lang bất đắc dĩ và buồn bã, nàng kiềm cảm xúc, nhẹ nhàng an ủi A Nùng, đợi thêm hai tháng nữa nàng sẽ trở về.
Hai tháng đó, nàng ngày ngày nghĩ đến điều đó, cảm thấy xấu hổ và đau đớn vì nàng đã có tình cảm như vậy. Nàng càng phẫn nộ hơn vì mình không phải là một đấng lang quân.
Nếu nàng là nam tử, nàng có thể quang minh chính đại cưới A Nùng làm thê tử, nghe nàng gọi mình là phu quân. Nhưng nàng không phải, thậm chí chính bản thân nàng cũng rơi vào hoàn cảnh thân bất do kỷ. (không thể tự giúp mình)
Loại cảm giác này quả thực khiến người ta choáng váng, không thể để người khác biết, huống chi là để A Nùng biết, càng không thể để nàng... hận chính mình. Dày vò như thế qua hai tháng, rốt cục nàng cũng trở về.
Đức Âm trong lòng vừa thống khổ vừa vui vẻ, mặc dù biết tình cảm khó có thể khống chế, nhưng nàng vẫn muốn gặp lại tiểu nữ lang kia, ở bên cạnh nàng.
Đi suốt ngày đêm, về đến nhà thì được thông báo, Bùi thị không còn nữa.
Nàng cảm thấy kinh ngạc và ngã bệnh vào đêm hôm đó. Chỉ trong hai tháng, mọi thứ đã thay đổi. Phụ thân cắn rứt lương tâm, bọn họ không góp phần gây ra thảm họa cho Bùi thị, nhưng cũng chỉ lựa chọn đứng nhìn.
Thấy nàng thật sự đau thương tiều tụy, phụ thân mới nguyện ý nói cho nàng biết, A Nùng đã được đưa đến Hàm Dương xa xôi. Đức Âm mừng đến muốn phát khóc, ngay lập tức muốn đi tìm A Nùng, nhưng nàng đã kìm lại. Là không thể, cũng không dám.
Lúc A Nùng đau khổ nhất, nàng ở cách xa A Nùng ngàn dặm, Đức Âm không còn mặt mũi nào để gặp A Nùng.
Nhưng một năm sau, A Nùng lại nhờ người của Hàm Dương Lệnh gửi cho nàng một lá thư. Trong thư nhắc tới nhiều nhất, chính là Tống Hâm Tống Hành Xuyên.
Nàng lẩm bẩm gọi A Nùng. Tống Hành Xuyên, Đức Âm biết hắn, ở Kinh Lăng hắn cũng là lang quân có danh tiếng lâu đời, là một người cực kỳ ưu tú, gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, vẫn là đối tượng mà các nữ lang trẻ ngưỡng mộ.
Trong từng câu từng chữ, tất cả đều là tình yêu dành cho Tống Hâm. Mặc dù trong lòng không cam lòng lại ghen tị, nhưng nàng không thể không thừa nhận, hắn mới là người có thể bầu bạn với A Nùng cả đời.
Nàng cái gì cũng không thể cho A Nùng, làm sao có thể ích kỷ bảo A Nùng không yêu người khác, không nên ở cùng một chỗ với người khác đây.
A Nùng quyến rũ và bá đạo, thiên vị một cách vô lý, đôi khi cố tình mất bình tĩnh, nhưng là một nữ lang đáng yêu, ngay cả thói quen túm góc áo của nàng cũng đáng yêu như vậy. Miễn là nàng ấy tốt, mọi thứ đều ổn.
Sau đó, A Nùng đã gửi cho nàng ba lá thư.
Trong bức thư đầu tiên, A Nùng nói cho nàng biết, mình muốn sớm làm a nương. Khi đó nàng vẫn chưa kết hôn, biết được tin tức này, lòng nàng vừa buồn vừa vui, A Nùng không còn cô đơn nữa.
Đức Âm mượn danh tiếng học cách may quần áo, vụng trộm làm rất nhiều xiêm y nhỏ cho tiểu oa nhi kia. Không biết là tiểu nữ lang, hay là tiểu lang quân, cho nên nàng chọn rất nhiều vải màu khác nhau.
Mặc dù những xiêm y này đưa ra ngoài chỉ có thể giấu đi, mặc dù tiểu oa nhi kia có thể vĩnh viễn sẽ không biết sự tồn tại của mình, nhưng nàng nguyện ý yêu hắn, chỉ vì hắn là hài tử của A Nùng.
Trong bức thư thứ hai, A Nùng viết cho nàng, Tri Phất được bốn tuổi, là một tiểu nữ lang khỏe mạnh đáng yêu, khi trưởng thành muốn kết hôn nhất là với phụ thân.
Tất cả đều nói về Tri Phất, nàng nhìn ra được, A Nùng làm a nương có bao nhiêu vui vẻ, thế là đủ rồi. Nàng ôm Hi Minh một tuổi, chính mình cũng làm a nương, nàng yêu tiểu oa nhi này nhưng lại không vui. Nhưng không sao, Đức Âm từ lâu đã quen với tính kiên nhẫn.
Nhưng nếu A Nùng sớm nói cho nàng biết mối quan hệ giữa Tống Hành Xuyên và Trình thị, nếu nàng biết Tống Hành Xuyên đã bị an bài ch**ết trong triều đình, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép A Nùng yêu hắn!
Nàng biết, A Nùng nhất định sẽ đi theo Tống Hành Xuyên. Vậy Tri Phất sẽ phải làm gì? Và... nàng sẽ phải làm gì?
Phong thư thứ ba lúc Tri Phất tám tuổi, khi đó nàng đã trở thành chủ mẫu Trình thị, cuối cùng cũng có thể chạm tới da lông của Trình thị, nhưng cũng chỉ là da lông. (ý là bề ngoài)
Nàng không nghĩ tới, đây lại là tuyệt bút. Tri Phất được giao phó cho nàng, A Nùng nói nàng sớm đã biết là kết quả như vậy, nhưng nàng không hối hận, chỉ là không yên lòng đối với Tri Phất. Thư là do Tống Hâm tự mình đưa tới, lúc Đức Âm đọc thư, hắn ở thư phòng của Trình Mậu.
Nàng biết rằng nàng không thể ngăn chặn tất cả điều này. Ngày A Nùng ch**ết, nàng không khóc, đây là điều nàng được dạy dỗ từ nhỏ, rơi nước mắt trước mặt mọi người là một điều không thể chấp nhận được, vì vậy nàng hiếm khi khóc.
Nàng chỉ mang theo Hi Minh, chờ Tri Phất của nàng. Nhưng cho đến buổi tối Trình Mậu trở về, cũng không nhìn thấy bóng dáng tiểu nữ lang kia. Nàng không có tư cách yêu cầu Trình Mậu thay đổi quyết định của hắn, mặc dù nàng đã là chủ mẫu của Trình thị. Vì vậy, nàng ấy phải tiếp tục chờ đợi.
Đức Âm nghĩ, mình có thể chờ được, lúc trước nàng vọng tưởng có thể nhìn thấy, cũng là chờ như vậy, tựa như nàng biết, A Nùng đã ch**ết, sẽ không trở về, nhưng nàng vẫn đang chờ đợi A Nùng.
Bánh đào A Nùng không thể nếm được, Tri Phất nhất định phải được nếm. Chờ rồi lại chờ, chờ đợi này chính là mười mấy năm. Nhưng chờ đợi được, lại là A Chức.
Nàng nhìn tiểu nữ lang kia kháng cự nhưng lại dựa dẫm vào Trình Mậu, giống như con thú nhỏ đầy vết thương, mẫn cảm, kinh hoàng. Đây là Tri Phất của A Nùng, là Tri Phất mà nàng đã chờ đợi mười hai năm.
Trong nháy mắt nhìn thấy tiểu nữ lang kia, trái tim Đức Âm sắp tan vỡ. Theo đó, là hận ý mãnh liệt hơn, trước kia bọn họ cướp đi nàng, biến nàng thành A Nùng, hiện giờ cùng một con đường lại dùng trên người Tri Phất, biến Tri Phất của nàng thành A Chức.
Có lẽ từ giây phút Bùi thị bị lật đổ, nàng đã hận Trình thị nhiều như vậy, chỉ là mấy năm nay càng thêm căm hận, vì mẫu tộc của nàng, vì tương lại của Hi Minh và A Phất, nàng không thể không nhịn xuống.
Đức Âm biết, Tri Phất muốn gả cho người giống phụ thân nàng, cho nên nàng bảo Hi Minh đọc sách luận văn của Tống Hâm, luyện chữ viết tay của Tống Hâm. Có thể có một chút giống là tốt rồi, một chút là đủ rồi, nàng sẽ nhìn Tri Phất cùng Hi Minh hạnh phúc ở cùng một chỗ, sinh hài tử, đầu bạc giai lão.
Vì lý do này, Đức Âm đã nỗ lực hàng chục năm tận lực cho Trình thị, tận lực với tổ lão, cuối cùng cũng trở thành chủ mẫu chân chính của Trình thị. Nhưng Tri Phất của nàng lại bị cướp đi, nàng hận Trình Mậu, hận Trình thị ích kỷ lạnh lùng, vốn đã định xong chuyện để cho tiểu lang quân và tiểu nữ lang này ở cùng một chỗ, không phải sao? Lần đầu tiên trong đời, Đức Âm có ý định gi**ết người.
Không thể vội vàng, phải từ từ, điều nàng không thiếu nhất, chính là kiên nhẫn. Trình thị có thể tính kế người khác, vì sao người khác không thể tính kế trở đối với Trình thị? Dựa vào cái gì người khác phải ngoan ngoãn để bọn họ tùy ý đùa bỡn! Bọn họ thật sự cho rằng, nàng sinh ra để phục tùng sao?
Chỉ cần nàng có thể cố gắng nhịn xuống, thì có thể tìm được cơ hội, có thể làm cho Tri Phất và Hi Minh quang minh chính đại ở chung một chỗ. Điều đó dường như đã trở thành một nỗi ám ảnh của nàng. Nhưng tất cả kết thúc bất ngờ.
Tri Phất của nàng ch**ết vào ngày đăng cơ đại lễ, ch**ết trong lòng của Hi Minh, nhưng vốn dĩ trong kế hoạch của Đức Âm, Tri Phất của nàng nên sống lâu trăm tuổi, Tri Phất của nàng, sẽ vô ưu vô lo sống sót...
Ba ngày nữa là sinh thần của Tri Phất, đáng lẽ nàng phải nghênh đón tuổi hai mươi mốt của mình, chứ không phải vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi.
Không còn gì cả, Tri Phất của nàng đi rồi, nàng cái gì cũng không có, nàng thậm chí còn không biết sau khi ch**ết, nên lấy bộ mặt như thế nào gặp mặt A Nùng.
Rõ ràng đã đáp ứng, muốn Tri Phất vui vẻ vô ưu, khỏe mạnh thuận lợi sống cả đời, nhưng nàng cái gì cũng không làm được điều nàng đã hứa.
Là nàng quá tự cho là đúng, đã quên năm mươi bảy năm qua, tổ lão vẫn luôn là người chơi bàn cờ kia, năm mươi bảy năm không khiến tổ lão hỗn loạn mà còn khiến nàng trở nên độc đoán hơn.
Vì cái gọi là thể diện của mẫu tộc, Đức Âm nhịn cả đời, kết quả bất quá chỉ là một hồi kính hoa thủy nguyệt (chỉ những điều tốt đẹp chỉ có thể ngắm nhìn và cảm nhận mà không thể chạm vào),chua xót đánh nát giấc mơ ngọt ngào cuối cùng. Đột nhiên không muốn nhẫn nại nữa.
Về sau Đức Âm bị giam lỏng ở Từ Nguyên điện, ngực Trình Mậu có thêm một vết sẹo dài ba tấc. Bị nhốt ở nơi ở của Hoàng hậu, là thể diện cuối cùng Trình thị cho nàng. Bọn họ lại cho rằng, mình hiếm lạ sao?
Hi Minh đã trở thành Thái tử, nàng không có gì phải cố kỵ, Đức Âm chỉ tiếc trâm vàng kia không đủ sắc bén, chỉ làm Trình Mậu bị thương da thịt. Nàng không còn trẻ nữa, hôm qua chải tóc, lại phát hiện mình có thêm vài sợi bạc. Nhưng không sao, nàng vì A Nùng và Tri Phất, chậm rãi chịu đựng.
Trong vòng luân hồi của nghiệp báo, nàng ngày ngày bị hành hạ bởi cảm giác tội lỗi vì sự ng**u ng**ốc và yếu đuối của mình. Những người khác, cũng đừng nghĩ đến an tâm thoải mái đứng dưới ánh mặt trời.
Nàng sẽ chịu đựng đến khi tất cả mọi người phải trả giá.
Kể từ khi A Nùng rời đi, không đến tìm nàng nữa. Nàng chỉ mong kiếp sau, đầu thai thành một lang quân, sớm gặp được A Nùng, được nhìn A Nùng sống trường thọ, con cháu đầy đàn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]