Chương Tương mười bốn tuổi đã làm ngự sử của Hoàng đế. Tính ra, hiện giờ đã ba mươi bảy năm. Chuyện mỗi ngày hắn phải làm là giúp Hoàng đế sắp xếp mọi việc lớn nhỏ, lựa chọn tin tức trọng yếu báo cho Hoàng đế. Hôm nay cũng vậy.
Tóc mai trắng hai bên thái dương của hắn cho thấy dấu hiệu tuổi tác, Chương Tương buông bút xuống, yên lặng chờ đợi. Mỗi ngày vào giờ này, Hoàng đế đều phải dùng dầu trà trắng thượng hạng bảo dưỡng chiếc linh chương này, tinh tế bôi đầy dầu trên tay, vuốt ve chơi đùa.
Hắn từng nhìn thấy linh chương kia, dùng loại bảo thạch giá trị cũng không cao, hơn nữa rất dễ bị nứt, phải cẩn thận bảo dưỡng. Nhưng Hoàng đế cực kỳ quý trọng nó, mặc dù đã là người đứng đầu thiên hạ, không cần lấy linh chương làm tư ấn, ngài cũng không để nó rời khỏi người.
Chờ đợi một lúc lâu, đế vương già nua cũng buông linh chương trong tay xuống, nhẹ nhàng đặt vào trong hộp, với chất giọng nói già nua, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Hôm nay khởi tấu chuyện gì?"
Chương Tương hành lễ, thấp giọng báo cáo công việc:
"Bách Việt quốc phái sứ thần tới, nói chuyện mượn đường...".
"Hà Tây mấy ngày mưa, sợ ngập lụt...".
"Hai tháng sau, tiên thái hậu kiêng kỵ thần...".
Từng chuyện một, nói cho hắn nghe, cuối cùng Hoàng đế gật gật đầu, nhìn trời một chút: "Trời tối rồi, Chương Tương, khanh về đi."
Chương Tương nói: "Bệ hạ, còn có một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Đại môn của Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-chuc/3315022/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.