Edit: Băng Di
Chu Lệ khép lại thư ăn năn, ánh mắt đảo qua Tiết Trạm, một tay đem thư ăn năn thả lên hoàng án, lấy tay đè lên thờ ơ hỏi: “Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn làm thế này không?”
Chu Chiêm Cơ trong lòng lộp bộp.
Tiết Trạm mí mắt khép lại, trầm giọng: “Thần chỉ hận làm không tốt.”
“Làm càn!”Chu Lệ chụp mạnh hoàng án, đôi mắt như đao: “Lấy việc tư điều động Hổ Báo Doanh, tự ý thiết lập trạm kiểm soát, đem Hổ Báo Doanh của trẫm làm thành cái gì? Đem kinh thành này trên dưới lại xem thành cái gì? Trong mắt ngươi còn coi trẫm là hoàng đế sao?”
“Thần biết sai.”
Biết sai ăn năn, nhưng nếu lại có một lần, hắn chỉ biết sẽ làm càng nhiều!
Chu Chiêm Cơ mở miệng cầu tình: “Hoàng gia gia.”
Chu Lệ trừng đến: “Ngươi câm miệng. Sớm biết rằng như vậy trẫm sẽ không nghe theo chủ ý ôi thiu của ngươi, đối với loại hồ đồ ngu xuẩn không biết hối cải này nên hung hăng mà đánh, đánh cho hắn da tróc thịt bong máu tươi giàn giụa mới biết mình sai lầm rồi!”
Chu Chiêm Cơ còn đợi cầu tình, thái tử khoát tay lên lưng hắn.
Từ thái phó chắp tay đứng ở bên cạnh.
Chu Kỳ Lân tầm mắt rơi xuống sàn nhà tựa hồ căn bản không có ý gì, nhưng sau lưng chỉ có chính hắn hiểu có bao nhiêu sốt ruột.
“Ngươi cút đi dò xét biên cảnh cho trẫm, không có sự chấp thuận của trẫm không được quay về kinh!”
“Thần, tuân chỉ.” Tiết Trạm bái hạ, sau khi đứng dậy cung thắt lưng lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632769/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.