Edit: Băng Di
Thái giám nhanh như chớp chạy đến Cẩm y vệ tuyên đọc khẩu ngự, Kỉ Cương không hiểu ra sao nhưng mặt ngoài vẫn khách khách khí khí bảo thuộc hạ tiễn công công tuyên chỉ ra ngoài, quay đầu lại nhìn vào, nhất thời giật nảy mình.
“Ngươi làm gì?”
Tiết Trạm tháo đai lưng, ngẩng đầu đánh giá xà ngang, ngữ khí phi thường bình tĩnh: “Ta coi xem cái xà ngang nào phù hợp treo cổ.”
Đáng tiếc cả trần nhà một mảnh bằng phẳng, đừng nói xà, một vết xước tìm khắp cũng không có lấy một cái!
Gân xanh trên trán Kỉ Cương nhảy thẳng: “Thư kiểm điểm ba nghìn chữ so với nghiêm hình còn đáng sợ hơn?”
“So với đáng sợ gấp trăm lần!”
Bác lại lẽ thẳng khí hùng làm cho Kỉ Cương cũng phải tức giận mà cười, cười ha hả.
Từ Trường Lâm theo sau không lâu cũng nhận được tin tức, một bên thầm nghĩ Tiết Trạm được thánh ân, phạm vào chuyện nghiêm trọng như vậy lại chỉ cần viết một bài văn, cũng không nghĩ Định Viễn Hầu phủ không hề có ý mừng, ngược lại mây đen một mảnh.
Tiết Côn buồn rười rượi như đưa đám: “Ca ta lần này sợ là xong rồi.”
Từ Trường Lâm không hiểu ra sao: “Hoàng Thượng không phải đã hạ chỉ, bảo Tiết Trạm viết thư kiểm điểm thôi sao?” Dựa theo tính nết của Hoàng Thượng, viết tốt hơn rồi nộp không phải được rồi?
“Vấn đề chính là ở thư kiểm điểm này đây.” Tiết Côn đỡ trán: “Thiên phú của ca ta toàn bộ dùng ở trên vũ lực, học văn một chút cũng không vô! Từ nhỏ đến lớn kỳ vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632768/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.