Từ ngày cùng nam thần khoa ngoại đăng kí kết hôn, Thục Uyển không ngờ, phận làm vợ như mình lại có ngày mở mắt ra đã thấy chồng cơm bưng nước rót, cười thật tươi, nồng nhiệt: "Chồng bế vợ làm vệ sinh rồi ăn sáng kẻo súp nguội ha!"
Chưa kịp vươn vai chào buổi sáng, cũng không kịp ừ hử, chồng đã bế đi.
"Hôm nay em hết đau rồi, để em tự đi cho tốt ha!"
"Chồng em là bác sĩ khoa ngoại, cái gì tốt cho bệnh nhân mổ, anh biết!"
Thục Uyển còn nói gì nữa đây?
Cô lo ôm cổ chồng và phải công nhận rằng: có chồng làm bác sĩ thật tốt. Từ chăm sóc vết thương đến ăn uống gì bổ máu, nhanh khỏe chồng lo hết, giờ nào uống sữa, uống thuốc chồng bê tới sát miệng...Cô chỉ việc nói a...
Ngoài chăm lo sức khỏe, việc nghỉ ngơi của cô cũng được anh siết cò. Ngoại trừ vị bác sĩ trực vào thăm khám hỏi han, Thiếu Thời không hoan nghênh đón tiếp thêm một ai!
"Một mình anh là đủ rồi!"
Nhờ bác sĩ Thời chăm vợ mát tay nên đến ngày thứ 10 sau khi mổ, cô được xuất viện về nhà.
Khỏi phải nói, bà nội và con gái mừng vui như thế nào. Cả hai bổ nhào vào ôm cô. Tuy nhiên, vòng tay chưa kịp chạm vào vạt áo, Thiếu Thời đã đứng chắn trước mặt cô.
Anh nhìn bà nội và con gái, lắc lắc ngón tay trỏ, ánh mắt hiện lên chữ 'CẤM ÔM! to tổ chảng.
Con gái nhỏ ấm ức, phụng phịu nhìn bố: "Bố thật ích kỉ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3631163/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.