Đang ngủ ngon sau hơn ba mươi giờ bay ê cả người, Thục Uyển bị đánh thức bởi tiếng ai đó cứ giục bên tai: "Thục Uyển, dậy xem chú rể nè!"
"Rể dâu gì? Tránh ra cho Thời phu nhân ngủ!" Cô huơ tay vả vào cái miệng đang lải nhải.
Một bàn tay to nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô.Thục Uyển có cảm giác lòng bàn tay mình chạm vào cái gì đó mềm mềm ấm ấm. Mức độ mềm mại, ấm nóng này nếu cô đoán không nhầm thì đó là một đôi môi!
Thục Uyển gắng gượng cơn buồn ngủ nhướn mi. Cô muốn xem gã biến thái nào rủ cô xem chú rể và dê cụ sàm sỡ cô?
Không biết có phải cô ngủ mơ không mà gã vừa thả dê đó lại biến thành Thiếu Thời. Anh trong bộ vest màu thiên thanh trẻ trung, lịch lãm, tay cầm bó hoa cưới cười với cô rất đỗi ngọt ngào.
Đập vào đại não Thục Uyển: Nam thần của cô đang chuẩn bị cưới vợ!
Vậy cô dâu là ai?
Cô tỉnh ngủ tức thì, chộp lấy cánh tay anh, ánh mắt xao động: "Thiếu Thời, anh làm chú rể à?"
Anh nhướn mày: "Ừm!"
"Vậy...còn em..."
Anh bắt lấy cằm cô, ngắm nghía các kiểu, mím môi đắn đo bày ra vẻ đang tập trung suy nghĩ.
Thục Uyển càng nôn nóng, cô sắp phát khóc: "Chúng ta cùng trải qua nhiều chuyện như thế kia mà, bộ anh không yêu em chút nào hả?"
Thấy cũng tội mà thôi cứ kệ!
Thiếu Thời ánh mắt chưa hề rời gương mặt xinh xắn vì ủy khuất mà ấm ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3635365/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.