Khi Thiếu Thời nhận ra điều này, niềm hạnh phúc dung dị đó đã trở thành nỗi khát khao cháy bỏng trong tim anh.
Không còn một Thiếu Thời trốn tránh vợ con. Không còn một người chồng lúc nào cũng mang bản mặt lạnh như mấy cái xác. Anh vui vẻ hơn, tươi tỉnh yêu đời như cô thiếu nữ mười tám, đôi mươi. ( 1
"Thục Uyển, sếp đang đau bụng gần đẻ. Cậu đừng hí hửng thái quá!" Cẩm Tú đón đứa bạn thân nhảy chân sáo, cảnh báo tình hình kẻo bị sa thải mỗi đứa một nơi.
Thiếu Thời hếch mặt lên trời: "Lão đẻ kệ lão! Liên can gì tớ vui!" Anh chu môi huýt sáo, quay túi xách vài vòng, thong thả bước lên tầng.
Cẩm Tú đi phía sau thấy tóc tai, trang phục bạn quá lộn xộn bèn đưa tay níu giữ, rồi giúp bạn vuốt tóc, chỉnh lại trang phục, vừa làm vừa càu nhàu: "Đàn bà con gái phải biết dành thời gian cho mình nữa! Bước ra khỏi cửa là phải đẹp. Cậu đừng dồn hết thời gian cho cha con lão Thời như thế. Cậu xem, nhìn bộ dạng cậu lúc này...chậc chậc...thật giống mấy bà thím thủ tiết thờ chồng!" (7)
Phet!
Thiếu Thời thầm nhổ bãi nước bọt xả xui. Thật muốn lấy dây cột mỏ đứa bạn thân của vợ.
Con gái con lứa, ăn nói vô duyên, không giữ mềm, giữ miệng.
Đã vậy thấy anh khư khư đeo chiếc khẩu trang y tế, nó còn định đưa tay tháo ra.
"Tớ đang bị cảm cúm!" Anh nhanh tay giữ lại.
"Bệnh à? Thảo nào cậu đi làm trễ!" Rồi xoa xoa má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3619525/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.