Trái ngược với lão chồng, Thục Uyển trong thân xác Thời pháp y, ngày ngày đến cơ quan như đi vào chuồng hổ. Cô nơm nớp lo sợ thầm vái ba mẹ hai nhà linh thiêng phù hộ xã hội bình yên, nhà nhà an lạc, người người vui vẻ, sống chan hòa, mến thương nhau. Để một pháp y giả như cô được bình an đeo cái mác đến ngày hoàn xác.
"Nam mô! Nam mô! Con cầu Trời khấn Phật phù hộ thành phố quê con sạch bóng án mạng và xác oan! Nam mô! Nam mô!!!"
Cảnh chắp tay bái lạy chín phương Trời, mười phương Phật của đại pháp y làm Đội trưởng Đội cảnh sát điều tra hơi choáng. Trong tâm trí anh ấy, giám định viên Thời là một tay mổ xẻ, phán án dựa vào kiến thức khoa học, không có kiểu khấn vái nhờ vả thần linh phù hộ chỉ điểm.
"Tôi nên hiểu hành động này là sao nhỉ? Là cậu chuyển qua làm pháp sư hay đây là phương pháp phá án mới?"
Thục Uyển hú hồn con chồn! Là do tâm không tịnh, lòng không sáng nên rất dễ giật mình. Cô áp tay lên ngực, hít thở điều hòa nhịp đập, rồi nguýt cái thật dài: "Đi đứng làm ơn khua giày, động dép giùm cái! Anh là cảnh sát chứ có phải oan hồn đâu!"
Vị Đội trưởng cười khà khà. Đập cái bốp lên vai Thục Uyển: "Từ khi nào gan cậu nhỏ thế? Sống cũng sợ mà chớt cũng teo? Tôi nhớ mới cách đây vài ngày cậu còn lùa lũ dồi đi tắm suối!"
Thục Uyển đưa tay vuốt ngực, nuốt lại bữa sáng đang trào ngược, sờ cằm suy Uyển không kìm được quay người chất vấn lão: "Đã là vợ chồng thì dẫu có chuyện gì dù bé tẹo như con kiến anh cũng phải nói cho em biết trước chứ?
Cứ để em biết chuyện chồng mình làm qua một người thứ ba khiến em thấy mình như một con ngốc, một kẻ thừa không có giá trị!"
Nói xong, Thục Uyển ôm bằng khen nhét vào lòng chồng: "Chiến công của anh đấy!
Lẽ ra em nên vui mừng mới đúng. Nhưng xin lỗi anh, em vui không có nổi!"
Hức hức...
Chớt chửa!
"Tại anh sợ làm em lo!"
"Vậy anh biến đi không để lại tin tức, không nhắn vợ lấy một chữ, không gọi cho vợ một cuộc biết chừng, điện thoại thuê bao liên tục thì em không lo hả?
Thiếu Thời, cái lo không biết chồng đi đâu? Làm gì? Nó còn đáng sợ gấp vạn lần việc anh nói trước hiểm nguy cho em biết!" Hức.. hức...
Thục Uyển càng nói càng khóc, càng ấm ức.
Thiếu Thời chưa biết dỗ vợ như thế nào? Thì vợ nói tiếp: "Nếu anh không thương em, không xem em là vợ anh, không coi em là bạn tâm đầu ý hợp chia sẻ buồn vui...thì chúng ta ly hôn đi!
Em sẽ trả tự do cho anh...để anh đi tìm bạn cùng chung chí hướng chia ngọt sẻ bùi!" Hu hu hu...
Thiếu Thời đơ ra ba mươi giây. Tình huống bộc phát như thùng thuốc nổ của vợ lúc này cho anh thấy: Thục Uyển đã gắng gượng chịu đựng anh tới mức nào?Hơn ba năm làm vợ. Cô lặng lẽ đứng phía sau anh không lời than thở. Anh thật bội phục tấm lòng trung trinh của vợ. Bởi, anh mới ở địa vị cô có hai ngày rưỡi mà cảm thấy bí bách không chịu được lão chồng hâm cố chấp.
Ngoài đường toàn trai đẹp, trai tài, trai tân độc thân sáng giá. Vậy mà, cô vẫn chịu ủy khuất để làm vợ anh, làm mẹ con gái anh. (1)
Anh phải xin lỗi vợ. Phải giữ vợ.
Thiếu Thời cầm lấy tay vợ. Mân mê đã đời...chợt nghẹn ngào xúc động nói không nên lời.
"Cảm ơn em đã thương anh
Thanh xuân này chỉ dành cho anh...
Thiếu Thời nhìn vợ nở nụ cười khó xử, lôi chiếc điện thoại áp vào tai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]