Thiếu Thời ôm cơ thể đau nhức vì trúng đòn với cái miệng sưng đỏ ẩn vào một góc khuất đối diện Trung tâm pháp y. Anh muốn nhìn vợ chút rồi mới đi làm. (2)
Đúng 7 giờ, bên nay đường có một người ánh mắt đau đáu lặng lẽ chờ đợi một người.
Thục Uyển đưa con đến trường nhưng con gái hôm nay trở chứng quyết ôm chặt cổ bố không buông, mặc kệ cô giáo dụ dỗ hết lời.
Cô biết vì sao con như vậy. Cô ôm con, dịu dàng vuốt ve đuôi tóc nhỏ: "Con ngoan, vào học để bố đi làm ha. Bố hứa sẽ tìm gặp mẹ!"
Thảo My lắc đầu: "Con muốn cùng bố đi tìm mẹ cơ!"
Biết đi đâu mà tìm? Khi điện thoại lão gọi toàn thuê bao! Cô nén tiếng thở dài, nhỏ nhẹ: "Chuyện tìm mẹ là chuyện của bố. Con gái phải chăm ngoan học hành. Có như vậy, lúc về mẹ mới vui."
Chuyện này thì nó biết. Bởi, mẹ thường hay nói với nó rằng: "Nếu một mai con thức giấc, thấy mẹ không còn ở bên, không có mẹ đưa con vào lớp thì con đừng khóc mà hãy mạnh mẽ tự mình bước vào. Có như vậy, mẹ mới vui biết chưa?"
"Con gái biết rồi, bố!" Thảo My bật khóc. Nó đưa tay quẹt nước mắt, ráng dặn bố: "Bố nhớ tìm mẹ cho con nha!"
"Ừm! Bố biết rồi! Chiều tan học, con sẽ gặp mẹ thôi!"
"Thật không?"
"Thật!"
Nó bịn rịn rời cổ bố. Nắm tay cô giáo vào lớp mà đầu vẫn mãi ngoảnh về phía bố, dặn dò: "Bố nhớ nha!"
Thục Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618966/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.