Tận mắt thấy hai tên đàn ông thủng thẳng về phòng, Thiếu Thời múc vội bát cơm và bê đĩa sườn sốt me, tô canh sườn bí đỏ để trước mặt con: "Thảo My, con tự ăn nha!" (1)
Con gái lập tức nắm lấy tay anh: "Thế mẹ đi đâu? Mẹ không ăn cơm ạ? Lỡ đói bụng sao?"
"Mẹ đi giữ vợ. Ăn cục tức no anh ách rồi! Con đừng lo!" (To
Dặn con nhiêu đó. Thiếu Thời gỡ tay con gái, chỉ kịp đặt vào đó chiếc thìa, rồi ba chân bốn cẳng mở tủ lạnh bê khay nước và đĩa trái cây bày biện bắt mắt lấy cớ đem lên phòng để canh giữ vợ yêu.
Ai mà ngờ...
Rầm!
Đến nơi cửa phòng cũng hay vừa lúc đóng.
May mà anh lanh kịp thu cái đầu. Mém chút nữa trước trán mọc cái sừng tê giác!
Sừng?
Từ đó vừa thoáng qua trong ý nghĩ, Thiếu Thời liền liên tưởng đến một cặp sừng dài nhọn hoắt. Anh thử lắc lư đầu mình. Bất giác ớn lạnh.
Vợ với chả con! Im im không nói, giận lên phát khiếp thật! (119)
Tự nhiên nhận ra mình sợ vợ. Là vì yêu nên sợ. Mà yêu thì phải ghen. Không ghen đâu gọi là đàn bà! Hớ hớ...Phúc Minh, kì này cậu chớt với tôi!
Anh bỏ khay nước, đưa tay mở cửa.
Chớt bầm! Cửa lại khóa trong!
Gan anh muốn tống một đạp bay luôn cái cửa, xông thẳng vào nhằm mặt thằng bạn bảnh bao đấm tới tấp cho bõ tức.
Nhưng...sợ vợ chê cục cắn thô lỗ làm vợ mất thể diện...nên anh thôi!
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618041/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.