Thiếu Thời nắm tay con thất vọng ra về. Đứng đợi taxi mà ruột gan như có con gì đó gặm nhắm từng chút, từng chút một. Lòng đau nhưng chân thì mất hết cảm giác. Sự ồn ào vội vã của phố xá về đêm, giờ này không lọt vào tai anh bất cứ âm thanh nào.
Thục Uyển à, em đã đi đâu? Tan ca rồi sao không về nhà? Trong biển người xô bồ ngoài kia, anh biết tìm em nơi nào? Vợ ơi! Vợ à!!!
Anh thật muốn thò tay cào cấu tim gan. Xem tim mình có máu đỏ không? Gan
có làm bằng thép không? Sao nỡ để tháng năm trôi qua trong lạnh lùng đơn bóng? Nhưng sực nhớ ra...thân xác này là của vợ! Lòng chợt cồn cào một nỗi nhớ... (5)
Dưới ánh đèn đường, cô gái nhỏ mở chiếc túi xách lấy ra chiếc gương con lặng lẽ ngắm mặt mũi mình!
Phấn son đã nhòe đi vì nước mắt. Cô gái trong gương có vẻ nhuốm u buồn. Tim ai đó chợt nhói lên. (T)
"Thương em lắm, vợ ơi!" Thiếu Thời từ từ áp môi vào mặt gương, run run hôn lên mắt, lên mũi, lên môi cô gái ở trong đó.
Hôn đi rồi hôn lại. Hôn đến khi miệng tự thổ lộ: "Thục Uyển à! Anh yêu em!" Cô gái trong gương cười với anh nhưng nụ cười méo mó rất khó coi. Anh úp luôn mặt vào đó. Ghì chặt cái gương. Bỗng dưng khóc vì nhớ vợ. (5)
Thảo My lấy làm lạ. Con bé nhìn chằm chằm mẹ, rồi nhẹ nhàng lay vạt váy: "Mẹ ơi, mẹ có ổn không? Xe đến rồi ạ! Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618040/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.