Ngoài ô cửa chớp, Thiếu Thời đơ luôn cả người.
"Chủ...!" Tay Trưởng phòng tài chính - Kế toán đem bảng số liệu nộp cho sếp thấy anh lão giật cả mình.
"Suỵt!" Anh kịp chặn tiếng chào hơi cao giọng của lão công thần phụ giúp anh từ ngày thành lập công ty đến giờ. Anh không muốn kinh động làm gãy vỡ một khung hình đẹp bên trong. Thiếu Thời ra hiệu cho cấp dưới cứ tự nhiên, rồi xoay lưng rời đi.
Trên hành lang dài tầng năm, theo lối vào căn phòng dành cho ông chủ lớn, Thiếu Thời nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Ở đó có cô gái trẻ bế bé Thảo My cười như một sáng đầu xuân.
Anh mân mê nụ cười đó một hồi, tự hỏi lòng: Rốt cuộc một người phụ nữ có bao nhiêu gương mặt?
Lệ Hằng đã lật bộ mặt thật chớp nhoáng sau mười một tháng kết hôn.
Còn Thục Uyển đến khi nào mới cởi bỏ gương mặt hiền thục tỏ vẻ mẹ hiền, vợ đảm đây?
Đợi người phũ mình thêm lần không bằng mình sáng suốt tự buông!
Trái tim vốn đầy sẹo thêm một vết nữa chắc cũng không đến nỗi đập không nổi.
Dẫu tự trấn an lòng như thế nhưng cơ thể cao lớn của Thiếu Thời vẫn không khỏi ngừng run. Trong giá lạnh từ tâm, anh tò mò về chuyện riêng tư của thằng bạn thân mà anh đã tin tưởng giao trách nhiệm giúp anh lèo lái công ty trong thời gian anh gầy dựng đội pháp y cho thành phố. Quá nhiều vụ án thương tâm, uẩn khúc cần có đội ngũ pháp y trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618021/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.