Thục Uyển thật sự sốc. Ly Mojito thanh mát có vị trái cây thỏa mãn cơn khát là thế. Vậy mà, tâm can Thục Uyển như có ngọn lửa thổi bùng. Nóng. Nóng thiêu bỏng trái tim cô.
Thục Uyển gục luôn xuống mặt bàn. Trong tầm mắt mịt mờ hình ảnh cô gái ôm bó hồng đỏ cười xán lạn bên anh. Tay anh yêu thương lau khóe môi cho con gái nhỏ trong một nhà hàng sang trọng. Bức ảnh ba người hài hòa ấm áp. Hoàn toàn không có bóng dáng ồn ào một bữa tiệc liên hoan.
Cô gái đó...Thục Uyển biết. Đó là người phụ nữ luôn kề cận bên anh, Minh Nguyệt.
Cùng lúc, bên kia.
Thiếu Thời vịn tạm lí do đi vệ sinh, mở điện thoại xem lại một bức ảnh vừa gửi tới. Là bóng lưng hai người song hành bên nhau tan ca dưới giàn hoa giấy đỏ trước sân công ty. Bức ảnh rất đẹp đôi. Rất hợp tướng phu thê.
Đáy mắt anh tối dần, tối dần...
Cả đêm mất ngủ. Phần vì con gái lạ chỗ, lạ giường nhất quyết đòi về nhà với mẹ. Phần anh có nỗi niềm riêng. Anh phải dỗ con khô hết cả nước bọt, con gái mới chịu ngủ. Nhìn bờ mi con vương đầy nước mắt, mang tiếng thút thít chìm theo vào giấc ngủ muộn, Thiếu Thời suy nghĩ nghiêm túc một vấn đề.
Buông?
Hay
Không buông?
Nếu buông thì thật là tội nghiệp cho anh và cho con. Dù gì anh cũng đã quen dần với việc trở về nhà có vợ. Và con gái anh nào biết Thục Uyển không phải là mẹ ruột.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618022/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.