Thiếu Thời lại mất ngủ, nằm nghĩ bâng quơ, anh không hay cô con gái nhỏ vào lúc nào.
"Bố ơi, bố thức rồi à?" Bé con chẳng đợi bố lên tiếng, trèo luôn lên giường nằm trên người bố.
Anh định phủ chăn ủ ấm ôm con thì nghe con gái khịt khịt mũi, ngẩng khuôn mặt thơm tho sạch sẽ nhìn chăm chú vào mặt bố: "Bố chưa tắm á?"
Thiếu Thời chẳng biết nói sao, anh mỉm cười gật đầu, vuốt ve mái tóc mong manh: "Ừ, bố mới về!"
"Ra là thế! Thảo nào cả người bố thúi hoắc!" Con gái liền ngồi dậy, kéo tay bố: "Vậy bố mau tắm đi! Mẹ và con sắp đi học rồi!"
Anh biết, con muốn anh ôm hai mẹ con tạm biệt. Lần nào cũng thế, nếu trốn không xong, anh đều phải ôm cho con gái vui lòng.
Thiếu Thời đành nghe theo con xuống tắm thêm lần nữa. Mùi xà phòng hương hoa oải hương thơm dịu dàng là thế. Vậy mà...anh vẫn có cảm giác còn hôi. Anh sịt thêm ít nước sát khuẩn át mùi tử khí.
"Bố ơi, bố thơm chưa?" Vừa mở cửa phòng tắm, Thiếu Thời đã thấy con gái nắm tay Thục Uyển đứng chờ.
Ba người đối diện dán mắt vào nhau. Anh nhìn cô, tinh ý nhận ra, quầng mắt Thục Uyển sáng nay hơi thâm. Chắc tại đêm qua cô mất ngủ chờ anh. Thiếu Thời thấy mình thật có lỗi.
Cô và con gái bé nhỏ nhìn anh. Cô nhận ra, người đàn ông cô yêu vẫn quyến rũ như ngày nào. Nước từ mái tóc rơi xuống gương mặt tuấn tú, chạy thẳng xuống cằm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618020/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.