Mạc Sanh đương nhiên đuổi không kịp người kia, hắn trở lại nhà tranh thìthấy phụ thân đang nắm chặt cánh tay La Di Ca cầu khẩn: “......Việc này nếu truyền ra ngoài, Phương nhi nhà ta sao còn có thể gặp người khác! Van cầu tiên sinh, ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra ngoài.”
La Di Ca nói: ” Việc này tại hạ biết, Mạc bá bá vẫn là mau đưa Mạc cônương trở về đi, trên đường cũng đừng để người khác nhìn ra có gì khôngổn.”
Thấy Mạc Sanh tiến vào thuận hỏi: “Đuổi kịp hắn không?”
Mạc Sanh oán giận lắc đầu: “Phía sau núi đường đá gập ghềnh, sắc trời lại tối, cũng không biết hắn chạy hướng nào.”
Ba người mang theo Mạc Phương Nhi lén lút trở về thôn.
Mạc Phương Nhi sau khi tỉnh lại, khóc lóc ầm ĩ nói là La Di Ca khinh bạcnàng, cha của nàng làm sao chịu tin, đến cả ca ca nàng cũng tức giậnnói: “Không thể tưởng tượng được muội lại không biết tốt xấu như vậy,may là lúc ấy gặp được La tiên sinh, nếu không chúng ta vì muội mà làmnhơ bẩn phẩm hạnh tiên sinh, sau này làm sao còn mặt mũi nhìn ngườikhác!”
Bọn họ đều biết tâm tư Mạc Phương Nhi, cho rằng nàng muốnmượn cớ đó để gả cho La Di Ca, lấy nhân phẩm La Di Ca thì im lặng chấpnhận tiếng oan này cũng không phải không có khả năng, uổng công lòng tốt của tiên sinh, nàng lại như thế lấy oán trả ơn.
La Di Ca lúc ấykhông rời đi, chính là đề phòng Mạc Phương Nhi sẽ nói như vậy. Đám trẻVăn Đại Bằng quả thật thấy hắn tới sau thôn, Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-ke-cuoi-vo/574737/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.