7 ngày sau, Văn Ngọc Đang đứng ngoài cửa lớn Lưu gia, hướng lão Giang gác cổng chào hỏi.
“Văn tiểu thư, ta còn tưởng tiểu thư tháng này không tới chứ?” Lão Giangcười ha hả nói với Văn Ngọc Đang, “Thiếu gia tới hiệu buôn, không cótrong phủ, tiểu thư tới hiệu buôn hay qua gặp lão gia trước?”
“Lưu thúc thúc tìm ta?”
“Đúng vậy! Lão gia nói trông thấy Văn tiểu thư thì mời tiểu thư đến gặp lão gia.”
“Được, vậy ta đi gặp Lưu thúc thúc trước.”
Lúc này Lưu Trường Khanh đang dạy Vô Ngữ (1) viết chữ trong khu nhà trước kia Thất Nương từng ở. Vô Ngữ đã 8 tuổi,ngày càng trở nên xinh đẹp, qua 3 năm nữa, Long thành chỉ sợ không có cô nương nào xinh đẹp bằng nha đầu này. Lúc Văn gia chạy trốn, nó vẫn đang ở Lưu phủ, Thất Nương đi rồi, Lưu Trường Khanh đặt hết tâm tư lên nó,coi nó như nữ nhi mà chăm sóc.
Lưu Trường Khanh ngẩng đầu thấy Văn Ngọc Đang đến: “A Đang đến đấy à?”
“Lưu thúc thúc, người tìm tiểu bối có việc gì sao?”
“Ừ,” ông gật đầu, dặn Vô Ngữ chăm chỉ luyện chữ, sau đó đưa Văn Ngọc Đang tới lương đình nói chuyện.
“Ta muốn nhờ A Đang việc này, giúp ta đưa Vô Ngữ đến Tử Ngọ Sơn ở cùng Thất Nương.”
Văn Ngọc Đang ngẩn ngơ, nàng biết Lưu Trường Khanh cực kỳ yêu thương VôNgữ, đang yên đang lành vì sao lại muốn nàng đưa nó đi? Chẳng lẽ Lưuthúc thúc có chuyện? Nàng không khỏi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Trường Khanh thở dài nói: “Từ khi Thất Nương đi rồi, thân thể của tangày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-ke-cuoi-vo/574738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.