Chương trước
Chương sau




Edit: 4ever13lue

Tôi nháy mắt với dì Lữ: “Dù cho anh ta có là Đổng Vĩnh đi chăng nữa thì Thất tiên nữ tôi đây cũng sẽ không thèm để ý đến anh ta.”

Dì lữ cười ha hả, nếp nhăn trên mặt giãn ra, nhìn giống như lá trà Long Tĩnh nở ra trong nước vậy.

Ngày hôm sau, khi tôi đang trò chuyện cùng dì Lữ ở trong phòng, tinh thần của dì ấy thật sự rất tốt, cho nên tôi vui vẻ kể một đoạn ‘Lỗ Trí Thâm ba quyền đánh chết tên quan trấn cửa Tây’ trong tác phẩm Thủy Hử cho dì ấy nghe.

Tôi cầm một quyển Thủy Hử mới, đeo một chuỗi hạt xâu bằng táo tàu (giả chuỗi hạt của các nhà sư),thật ra thì trong đoạn này, Lỗ Trí Thâm (3) vẫn chưa xuất gia, nhưng tôi giả vờ như vậy, tay chân múa may loạn xạ cho dì Lữ xem:

“Trịnh Đồ (4) kia, tay phải cầm đao, tay trái liền muốn đến bắt Lỗ Đạt; lập tức bị Lỗ Đạt chụp lấy tay trái, cho một cước vào bụng ngã xuống đất; Lỗ Đạt đạp vào ngực tên kia đang nằm dưới đất, vung nắm đấm nhìn tên Trịnh Đồ kia: “Ta đây mới là tướng quan công, lập được nhiều chiến công hiển hách, vậy mới không hổ là ‘Quan trấn cửa Tây’, ngươi chỉ là một tên đồ tể bán thịt mà cũng gọi mình là ‘Trấn quan Tây’*** , ngươi lại còn dám lừa người?” Lỗ Đạt vung một quyền đấm cho máu mũi tung tóe, cái mũi lệch sang một bên, Trịnh Đồ lăn sang một bên toan đứng dậy, trong tay còn cầm con dao nhọn, miệng thì kêu: “Đáng đánh.” Lỗ Đạt mắng: “Tên trộm này, ngươi lại còn dám cãi?” Vừa nói xong, Lỗ Đạt lập tức giơ nắm đấm, đấm vào ngay mắt tên kia, đánh cho tím đen cả mắt.”

(Tác giả nói với độc giả: Thật không thể không bội phục sự tinh thâm của chữ Hán cổ Trung Quốc, văn tự cổ chỉ cần từ ngữ ngắn gọn mà thật có sức diễn đạt.)

Tôi múa may rất sống độtng trước mặt dì Lữ đang ngồi dưới đất. Dì áy bị màn biểu diễn của tôi hấp dẫn, hai mắt sáng lên, tiên tục vui vẻ vỗ tay.

Chị giúp việc đi vào, tò mò nói: “Ở ngoài sân kia có một người đàn ông xưng là bạn của cô, muốn gặp cô.”

Tôi mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Bùi Vĩnh Diễm.

Tôi và dì Lữ cùng thò đầu ra ngoài xem, vậy mà dì Lữ còn nhận ra Bùi Vĩnh Diễm, dì ấy cười ha hả: “Đổng Vĩnh, Đổng Vĩnh.”

Tôi vội vàng kéo dì Lữ lại: “Bây giờ anh ta không phải là Đổng Vĩnh, anh ta là Nhị Lang Thần.”

Tôi suy nghĩ một lất, quyết định đi ra gặp anh ta. Lúc ra cửa, “Viên giảm đau” cứ quấn lấy chân tôi, tôi ôm nó vào trong lòng.

Mùa Đông ở Bắc Kinh khí hậu lạnh khô, Bùi Vĩnh Diễm đứng bên cạnh chiếc Land Rover trắng không ngừng xoa xoa tay thổi khí, tạo thành một màn sương trắng. Có lẽ cũng có lúc anh ta rất ngốc, không biết bên ngoài trời rất lạnh hay sao, lạnh đến mức môi cũng tái đi rồi.

Tôi đi ra sân gọi anh ta: “Bùi Vĩnh Diễm.”

Anh ta reo lên: “Đinh Đinh.”

“Vì sao không ngồi ở trong xe đi?”

Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt cứ như thể đứa bé xấu hổ: “Ngồi ở trong xe thì sợ không khiến em xúc động mà ra đây.”

Tôi cười ha hả, anh ta lại còn dùng khổ nhục kế.

“Ngại quá, đây là nhà chủ của tôi, không thể mời anh vào nhà được, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?”

Anh ta rất thành khẩn nói: “Đinh Đinh, anh đến để mời em quay lại công ty, em trở về với anh, có được không?”

Tôi lắc đầu: “Không, tôi không nghĩ là mình thích hợp làm việc ở Phiếm Hoa, ở nơi đó có nhiều chuyện lục đục lắm, tôi từ bỏ.”

“Chẳng lẽ em thích ở đây làm hộ lý cho người ta? Làm công việc như bây giờ sao?”

“Anh Bùi, công việc thì không phân biệt cao thấp gì cả, bây giờ tôi làm việc này rất vui vẻ, đương nhiên đây cũng không phải là công việc tôi sẽ làm cả đời, thế nhưng sự trải nghiệm này cho tôi một suy nghĩ khác, có lẽ sau này tôi có thể về làm ở viện dưỡng lão…”

Thật ra thì đây chỉ tôi thuận miệng nói ra vậy thôi.

Anh ta thở dài: “Đinh Đinh, đừng trẻ con như thế, em thật sự là có tài năng thiên phú, tuy rằng bây giờ vẫn chưa đủ năng lực, nhưng nếu em cố gắng học tập tốt thì nhất định em sẽ có cơ hội trở thành một nhà thiết kế lớn. Bây giờ em nghe lời anh đi, quay về công ty, được không?”

Trong lòng tôi vẫn còn đang sợ hãi, khai trừ một Loris hay một Cao Vỹ Cường thì vẫn sẽ có những loài lang sói khác.

Dường như anh ta nhìn thấy được sự lo lắng của tôi: “Anh cũng có một phần trách nhiệm, công ty phát đạt cho nên anh không quan tâm để ý thật tốt, anh xin lỗi.”

Tôi không nói gì, chỉ vuốt ve bộ lông của ‘Viên giảm đau’, nó lấy mũi cọ cọ vài tay tôi, phát ra vài tiếng ư ử. Vừa nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm, ‘Viên giảm đau’ theo bản năng co người lại.

Tôi nghĩ đến ánh mắt lạnh thấu xương của Chủ tịch Bùi thì trong lòng tôi rất chán nản.

“Vĩnh Diễm, anh về đi, bây giờ tôi rất vui vẻ, tuy rằng thoạt nhìn thì có hơi chật vật, nhưng mà không hề có áp lực gì cả. Tôi nghĩ với một người phụ nữ không có chí lớn như tôi thì cuộc sống như thế này cũng rất tốt, tôi cảm ơn ý tốt của anh.”

Thấy tôi muốn đi, anh ta vội vã ngăn lại: “Đinh Đinh, quay về đi, anh… Bây giờ anh lấy danh nghĩa cá nhân anh khẩn cầu em trở về, có thể chứ? Anh biết trong lòng em không thoải mái, bị ép vào tình thế bị bạc đãi như thế, lại còn bị ép phải rời khỏi công ty, dù cho là ai đi nữa thì cũng sẽ không thoải mái. Nhưng anh sẽ bù lại, em cho anh một cơ hội được không?”

Tôi lại hơi do dự, chính xác là tôi không phục khi bị vu oan, biến tôi thành một kẻ táng tận lương tâm đáng bị đuổi khỏi công ty, tôi rất khó chịu khi phải chịu sự oan ức này. Bây giờ có cơ hội đường đường chính chính, vì sao tôi lại không nắm lấy?

Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng mà chân tôi vẫn kiên trì đi về phía nhà, ở phía sau anh ta gọi tôi.

“Đinh Đinh, em muốn anh phải làm gì thì mới chịu tin tưởng anh?”

Tôi quay đầu lại nói: “Anh Bùi, thật sự thì tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi, anh cứ xem các bản thiết kế của tôi đều không được người ta xem trọng, năng lực của tôi là kém cỏi nhất. Tôi trở lại công ty, ngoài khiến mọi người thêm phiền ra thì chẳng có tác dụng gì khác cả. Như thể tôi chỉ là một người bết phóng hỏa, không biết dập lửa. Cần gì anh phải giữ một cái tai họa ngầm như tôi ở công ty của anh chứ?”

Anh ta lắc đầu cười khổ: “Đinh Đinh, em thật sự là người chỉ biết phóng hỏa mà không biết dập lửa. Em có biết em phạm phải sai lầm gì không?”

Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Ánh mắt anh ta sáng ngời nhìn tôi, dần dần ánh mắt anh ta dịu lại, tôi nhìn thấy trong mắt anh ta có một thứ tình cảm mông lung không nói nên lời.

“Em…” Anh ta thở dài: “Chính là em phóng hỏa trên người anh, sau đó để lại ngọn lửa chưa dập đó mà nhanh chân bỏ chạy.”

Trời ơi, anh ta nói như vậy, nhất thời tôi như bị… bị nướng trên lửa, cả người nóng nên, vừa tê dại, vừa thấp thỏm.

Đột nhiên cảm giác buồn bực tràn ngập trong lòng.

Tôi phẫn nộ chế nhạo anh ta: “Nếu như vậy, vì sao ngày hôm sau anh lại biến mất không tung tích như thế, suốt một tuần, ngay cả một lời hỏi thăm ân ần cũng không có?”

Anh ta lập tức cứng miệng.

Chúng tôi y hệt như hai đứa bé giận dỗi, không bên tức giận, một bên im lặng.

Tôi xoay người bước đi.

Anh ta lại gọi tôi, vội vàng giải thích:

“Không phải, Đinh Đinh, anh rất nhớ em. Ngày hôm đó trước khi đi, anh không gọi điện thoại cho em, là bởi vì… bởi vì anh sợ nhìn thấy em. Không phải, là anh thật sự rất sợ, là anh, anh cảm thấy ngượng ngùng nếu gặp lại em. Thật ra anh rất nhớ em.”

*******************************

Chú thích:

(1) Đổng Vĩnh: người yêu người phàm trần của Thất Tiên Nữ trong truyền thuyết ‘Bảy nàng tiên’ của Trung Quốc.

(2) Nhị Lang Thần: Một nhân vật trong các truyền thuyết về tiên giới của Trung Quốc.

(3) (4) Lỗ Trí Thâm, Trịnh Đồ: những nhân vật trong truyện ‘Thủy Hử’.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.