Chương trước
Chương sau




Ngày hôm sau, dì Lữ đi dạo phố cùng với tôi, tôi nhìn bầu trời, tuy rằng có nắng nhưng dù sao hôm qua cũng có tuyết, cho nên đường hơi trơn, vì vậy tôi để dì Lữ ngồi trên xe lăn, mặc quần áo dày cho dì ấy, thậm chí còn đắp một tấm chăn mỏng trên đùi. Thấy dì ấy mặc quần áo kĩ càng xong, chúng tôi mới ra ngoài.

Thật ra thì dì Lữ nói chuyện cũng rất vui, dì ấy không nhớ được nhiều, cho nên chẳng phải phiền não gì cả, thế giới của dì ấy đơn giản trong suốt, chỉ cần bỏ thời gian tâm sự với dì ấy, thì cảm giác giống như là trò chuyện cùng một đứa bé, bản thân cũng sảng khoái.

Tôi đẩy xe cho dì ấy, còn dì ấy lại rất vui vẻ bắt chước vở kịch ‘Bạch Mao Nữ’: “Người con gái xinh đẹp, người cha không có đủ tiền mua, cầm hai dải lụa buộc tóc lên, cho Hỉ Nhi của ta một cái, một cái nào.”

Sau đó dì ấy kiên quyết kéo tôi lại: “Hỉ nhi, lại đây, cha cho một cái dây buộc tóc.”

Tôi bất đắc dĩ ngồi chồm hổm xuống trước mặt dì ấy, mái tóc đáng thương của tôi bị dì ấy buộc cao đến tận trời.

Tôi để mặc dì ấy nghịch tóc tôi, trông tôi y như một con ngốc, tôi hỏi dì ấy: “Đẹp không?”

Dì ấy hớn hở, liên tục vỗ tay: “Đẹp.”

Tôi lắc đầu cười ha hả, tiếp tục đẩy dù ấy đi về phía trước. Dọc đường đi, có rất nhiều người hiếu kỳ về chúng tôi, một già một trẻ quần áo chẳng ra sao.

Cứ đi tới đi tới, bỗng nhiên tôi giật mình, phía trước là một con đường nhỏ rất dài, mặt đường đen tuyền, những cánh cửa màu đỏ chói mắt, bố trí theo phong cách kiến trúc cổ điển.

Bắc Kinh có những con đường đẹp nhất Trung Quốc, tuy rằng những con đường muôn hình vạn trạng, nhưng mà con đường này cứ như khắc sâu trong trí nhớ của tôi, vừa nhìn thấy nơi này, lòng tôi chợt sửng sốt.

Thì là là nơi này, nhìn đi nhìn lại con đường này, ở đây có mấy căn nhà vườn đều được tu sửa hết cả, trong đó có một ngôi nhà có đặt hai bưc tượng sư tử trước cửa chính, cửa sơn màu đỏ thẫm, dưới mái treo hai chiếc đè lồng đỏ có dán hai chữ ‘Phúc – Tường’ nhẹ nhàng đong đưa trong gió.

Tôi không tự chủ đẩy dì Lữ đi qua con đường này. Tôi dừng lại trước của một ngôi nhà, chăm chú nhìn cánh cửa sơn đỏ thẫm kia.

Đây chính là nơi mà tôi đã từng ăn cơm cùng với Bùi Vĩnh Diễm. Bây giờ nơi đây cánh cửa đang khép hờ, tạo cảm giác giống như một cô gái đang thẹn thùng.

A, chuyện đời cứ như giấc mơ, thời gian đã qua nhanh như thế, từ lần đó cho đến nay, hoa đào đã gần nở, chưa nở đến mức rực rỡ nhưng mà bây giờ trong khoảng sân kia, những đóa hoa đào xinh đẹp đang nở rộ, điểm xuyết những cành mai trắng ngần khiến người ta có cảm giác rất khoan khoái.

Tôi đứng ở cửa ngắm nhìn những đóa đào hồng.

Dì Lữ kêu lên: “Hoa đào? Xem này, hoa đào, hoa đào hồng.”

Lúc này tôi mới định thần, vội chạy lại đẩy xe cho dì ấy.

Dì ấy nắm chặt lấy tay vịn xe lăn: “Tiểu Nguyệt, cho ta một cành đào đi. Ta rất thích hoa đào.”

Tôi kiên nhẫn khuyên dì ấy: “Đó là của người ta, tôi không thể hái được, nếu dì thích thì lát nữa trở về đi ngang cửa hàng hoa, tôi sẽ mua cho dì mấy cành, được không?”

Dì ấy năn nỉ tôi: “Hoa ở cửa hàng không đẹp, ta muốn cái kia, ta muốn cái kia.”

Tôi chỉ còn cách dừng lại, kiên nhẫn khuyên giải dì ấy, nhưng mà dì ấy bướng bỉnh y hệt một đứa bé, dù cho tôi có khuyên thế nào đi nữa thì dì ấy cũng không nghe. Cuối cùng dì ấy còn rơm rớm nước mắt cầu xin tôi.

Tôi quay đầu lại, khó xử nhìn những cành đào kia.

Sao lại là chỗ này chứ?

Tôi lại không ngừng nhớ đến ngày đó dùng cơm ở đây cùng Bùi Vĩnh Diễm.

Lòng tôi không nhịn được tự hỏi, ‘Bùi Vĩnh Diễm, anh có khỏe không?’

Đúng lúc này, đột nhiên cửa chính mở ra, có một người từ bên trong đi ra.

Tôi hơi sợ run, còn tưởng là hai mắt mình nhìn lầm, tôi tập trung lại thì quả nhiên là có một người đi đến, người kia đứng đưới mái hiên, trông anh ta giống như nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết vậy. Tôi vội chớp chớp mắt nhìn kỹ lại, thật sự là anh ta sao?

Bùi Vĩnh Diễm?

Ban đầu tôi nghĩ là mình nhìn lầm, nhưng nhìn lại cẩn thận thì quả thật là tôi không hề sai, thật sự là anh ta.

Trog cuộc sống luôn luôn có những chuyện trùng hợp như vậy, không thể tưởng tượng nổi lại gặp anh ta ở đây, y hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lần thứ hai cũng vậy, hoàn toàn đều là không ngờ. Bây giờ chúng tôi lại gặp nhau một cách thần kỳ như thế này ở một nơi xa lạ.

Bùi Vĩnh Diễm nhìn xung quanh, vô tình nhìn ra bên ngoài thì thấy tôi, đối mắt với tôi, anh ta chợt dừng lại.

“Đinh Đinh.”

Ánh mắt anh ta thể hiện rõ sự vui vẻ không ngờ, một giây sau, anh ta lập tức chạy xuống bậc thang, bước nhanh qua cái sân nhỏ, cuối cùng đứng trước mặt tôi.

“Đinh Đinh?” Anh ta nhướng mày, chăm chú nhìn tôi.

Tôi nhìn bóng dáng anh ta, đột nhiên anh ta xuất hiện, chạy đến trước mặt tôi, trong lòng tôi bất ngờ, như có gì đó nghẹn ở cổ khiến tôi không sao mở miệng được.

Chúng tôi nhìn nhau khoảng vài giây, sau đó bèn cười.

“Thật sự là em.”

Bùi Vĩnh Diễm đưa tay nắm lấy bàn tay đang đẩy xe lăn của tôi.

Tôi vội giật tay ra.

“Chào anh Bùi.” Tôi lễ độ trả lời.

Dì Lữ mờ mịt nhìn chúng tôi.

Bùi Vĩnh Diễm hơi xấu hổ, dừng lại một chút, anh ta mới hỏi tôi: “Vì sao lại đổi số điện thoại?”

Tôi chỉ thoải mái nói: “Khởi đầu mới ở một nơi mới thì dĩ nhiên là phải phân rõ giới hạn với quá khứ.”

Anh ta xúc động, giọng nói có hơi đau lòng: “Em đổi số điện thoại, cũng không liên lạc với anh, vì sao vậy? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao em không nói cho anh biết? Lúc ấy anh đang ở Malaysia, khi quay về Hồng Kông thì mới biết chuyện. Lúc anh gọi điện thoại cho em thì em đã nghỉ việc rồi, vì sao em lại không muốn liên lạc với anh?”

Tôi ngắt lời anh ta: “Anh Bùi từng nói, cuối cùng thì trung thần như Kỷ Hiểu Lam ít nhiều cũng dùng được, chỉ là tôi không phải là trung thần cũng không phải là Kỷ Hiểu Lam, tôi chỉ là một nhân viên rất bình thường, tôi sơ ý đã đánh mất tài liệu của công ty, khiến cho công ty chịu tổn thất lớn, công ty hẳn là nên sa thải tôi.”

“Đinh Đinh, Đinh Đinh.” Anh ta giải thích với tôi, “Là em bị oan, thật ra thì tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi. Em tin anh đi, anh hoàn toàn không biết gì việc em bị sa thải cả.”

Hai người chúng tôi im lặng, đối mặt với nhau, chúng tôi không biết nên nói gì nữa. Đột nhiên lúc này dì Lữ chép miệng, nhẹ nhàng hát: “Hoa đào nở, đóa đóa tỏa màu sắc, đua nhau nở rộ, hoa tỏa mùi hương, lan tỏa khắp trời.”

Tôi bước qua ngồi xổm xướng trước mặt dì ấy, chỉnh lại chăn đắp, khăn quàng cổ cho dì ấy, xong xuôi tôi nhẹ nhàng nói: “Dì à, chúng ta về nhà nhé.”

Lần này dì ấy nghe lời tôi: “Được, ta không cần hoa đào nữa, Tiểu Nguyệt, chúng ta về nhà đi.” Dì ấy lại vui vẻ hát: “Đánh thức trăm hoa đua nở, hát vang khúc mừng xuân mới.”

Tôi rất vui vẻ, vừa chuẩn bị đẩy dì ấy đi thì Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại, không nói gì rõ ràng, cũng không phải là ngăn cản tôi, mà là đứng chặn trước xe lăn của dì Lữ.

Anh ta cúi đầu, mỉm cười hỏi dì Lữ: “Dì à, dì thích ngắm hoa đào sao?”

Dì Lữ rất hoang mang nhìn anh ta, trong mắt lộ rõ sự thích thú, Bùi Vĩnh Diễm nói với dì Lữ: “Dì chờ một chút.”

Tôi nhìn anh ta, cảm thấy rất khó hiểu, anh ta lập tức quay lại, chạy về phía sân, hái một cành hoa đào, sau đó anh ta bước nhanh về phía này đưa cành hoa cho dì Lữ.

Dì Lữ rất vui mừng, liên tục cảm ơn anh ta: “Cảm ơn, anh thật tốt.”

Tôi không nói tiếng nào, lẳng lặng đẩy dì Lữ đi, anh ta vẫn im lặng đi bên cạnh tôi.

Bùi Vĩnh Diễm vẫn đẹp trai rạng ngời như thế, một người nhã nhặn nhẹ nhàng, khuôn mặt hiện rõ phong độ ôn hòa của một người trí thức. Giống hệt như trà xanh, nhẹ nhàng lan tỏa mùi hương trong làn hơi nước, anh ta đi bên cạnh tôi, tôi chỉ cảm giác bên cạnh có một hương vị rất tươi mát.

Anh ta nhẹ giọng nói: “Đinh Đinh, thật sự xin lỗi, anh không biết sự việc kia cũng có sự nhúng tay của cha anh, thật ra lần đó là có người hãm hại em.”

Việc này chẳng cẩn nói tôi cũng đoán ra.

“Đinh Đinh, sau đó cha anh đã giải thích với anh, thật ra thì cha anh cũng biết là em bị oan, sa thải em như vậy là không hợp tình hợp lý, không công bằng cho em, nhưng mà ông ấy hy vọng mượn chuyện của em để bắt được nội gián trong công ty. Cho nên ông ấy mới không nể tình gì mà quyết định sa thải em, thật xin lỗi, anh thay cha anh xin lỗi em.”

Tôi thản nhiên nói: “Anh Bùi quá lời rồi.”

Anh ta lại buồn rầu: “Anh trở lại Hồng Kông thì mới biết được xảy ra nhiều chuyện với em như vậy. Anh lập tức gọi điện thoại cho em, nhưng mà không gọi được, bạn thân của em, cô Chu lại vừa vặn ra nước ngoài học tập một thời gian. Anh lại hỏi các đồng nghiệp khác nhưng mà chẳng ai biết số điện thoại của em cả. Năm mới sắp đến, nên anh không có thời gian để đến Bắc Kinh, chỉ có thể ở nhà chờ đợi. Cho đến mấy ngày hôm trước, anh xem tin tức trên TV thì nhìn thấy em xuất hiện ở gần khu này. Lập tức mỗi ngày anh đều đến đây thử vận may, nhưng sau đó lại nhận ra đây thật sự là một cách rất mơ hồ. Rốt cuộc anh cũng liên lạc được với cô Chu, anh hỏi cô ấy thì biết được số điện thoại nhà em, anh gọi đến nhà em thì mới biết được số điện thoại mới của em.”

Đúng vậy, thật ra thì tôi không hề nói với Chu Vi là mình đã nghỉ việc, tôi cũng đã không liên lạc với cô ấy một thời gian rồi.

Tôi ngừng lại: “Anh nói cho ba mẹ tôi biết tôi đã nghỉ việc?”

“Không có.”

Lúc này tôi mới thở phào, dù như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để cho ba mẹ biết hoàn cảnh không tốt của tôi.

Đột nhiên tôi nghĩ đến sự oan ức của mình, tôi lập tức hỏi: “Kẻ hãm hại tôi là ai?”

“Là quản lý trực tiếp của em, Cao Vỹ Cường, còn có Loris.”

Tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo, quả thật là không thể tin được, vậy mà lại là quản lý Cao lương thiện kia? Là quản lý Cao mà tôi luôn cho rằng rất chính trực, rất tốt sao? Làm sao có thể như thế? Quản lý Cao luôn rất khiêm tốn với cấp dười, luôn luôn có thái độ ôn hòa với tất cả mọi người. Mỗi khi tôi đi gửi tài liệu, anh ta đều lịch sự cười với tôi, không hề chế giễu gì tôi cả, là anh ta?

Tôi dừng bước: “Điều này là không thể nào, quản lý Cao tốt với tôi lắm.”

Bùi Vĩnh Diễm lại thở dài một hơi, đồng tình nhìn tôi: “Kẻ giả nhân giả nghĩa thì ắt sẽ có hành vi ti tiện, anh cũng không nghĩ rằng anh ta là kẻ bán đứng công ty.”

Chúng tôi tiếp tục bước đến phía trước, anh ta đi theo bên cạnh tôi, một mực bất an giải thích với tôi: “Đinh Đinh, khiến em chịu uất ức rồi, em mới là người bị hại trong tất cả chuyện này. Thật ra anh phải chịu trách nhiệm trong việc này, nếu anh công khai quan hệ của chúng ta sớm hơn thì ít nhất anh cũng có thể bảo vệ em, họ sẽ không dám làm tổn thương em.”

Lòng tôi lập tức xúc động, ngoài miệng lại cười ha hả: “Anh Bùi, anh rất là khách sáo, chúng ta là bạn tốt mà.”

Tôi đẩy xe cho dì Lữ: “Chúng tôi phải về rồi. Anh Bùi, hẹn gặp lại sau.”

Sự xa cách của tôi khiến anh ta bối rối, thấy tôi đẩy dì Lữ đi vào khu nhà, bỗng nhiên anh ta bám riết lấy tôi: “Đinh Đinh, anh sẽ lại đến tìm em, đừng trốn tránh anh, có được không?”

Rốt cuộc chúng tôi đi vào cửa, bỏ anh ta lại phía sau.

Dường như dì Lữ hơi khôi phục lại tinh thần bình thường, dì ấy tinh quái hỏi tôi: “Thất tiên nữ à, người trẻ tuổi kia có phải là người yêu của cô không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.