Bùi Vĩnh Diễm trừng lớn mắt khó tin: “Nó? Nó chỉ là một con cún a, em bảo nó làm sao đồng ý được?”
Tôi cười hắc hắc: “Nếu nó thật sự thích anh, nó sẽ liếm anh, tỏ vẻ là nó có cảm tình tốt với anh.” Nói xong tôi ôm lấy ‘Viên giảm đau’, giả vờ đưa vào lòng anh ta: “Nào, có vẻ nó đã có cảm tình với anh rồi đó, anh có thể đáp lại nó một chút đi. Anh ôm nó một cái đi, nói cho anh biết, ‘Viên giảm đau’ là loài chó Tây Thi đó, tuy rằng không nói ra, nhưng mà ‘Viên giảm đau’ vẫn là con cái, nó rất là thuần khiết.”
Bùi Vĩnh Diễm liên tục bước lùi, anh ta bước càng nhanh, tôi càng đùa dai ôm lấy ‘Viên giảm đau’ đuổi theo.
Hai người chúng tôi và một con chó cùng đùa giỡn, anh ta trốn, tôi thì cười hi hi chạy sát theo. Đột nhiên tôi trượt chân, vừa ôm ‘Viên giảm đau’ vừa la lên một tiếng, anh ta phát hiện ra, lập tức chạy đến đỡ lấy, trong lúc bối rối, đầu tôi đập vào ngực anh ta, hai chân nhũn ra, mũi tôi cũng vô ý mà đập vào chóp mũi anh ta.
Ở phía sau anh ta bảo tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, anh sẽ vẫn tới đây tìm em. Mỗi ngày anh đều sẽ chờ em, bởi vì, bởi vì…”
Tôi không ngăn được mình quay đầu lại, vóc dáng cao cao của anh ta trong ánh nắng ban mai thật gầy yếu nhưng cũng rất mê người. Trong lòng tôi thở dài, người đàn ông tài giỏi như thế này, ai có thể không động lòng cơ chứ.
Anh ta gằn từng tiếng nói với tôi: “Anh…. Anh yêu em.”
Anh ta lại nói nói anh ta yêu tôi? Hơn nữa còn muốn mỗi ngày sẽ đến chờ tôi sao? Thật vậy chăng?
Thật sao?
Tôi không ngờ Bùi Vĩnh Diễm thật sự làm như vậy, mỗi ngày anh ta đều đến đợi tôi ở bên ngoài nhà họ Lữ. Nếu tôi không đi ra, anh ta sẽ nhắn tin cho tôi.
“…… Đinh Đinh, đã rất lâu rồi anh không nhắn tin với cô gái nào, thật là kỳ quái quá, di động ngày càng hiện đại, còn anh thì ngày càng tụt hậu. Mười năm trước anh vẫn còn nhắn tin cho mấy cô gái nhanh như gió, nhưng mà bây giờ điện thoại chỉ là một công cụ để anh tra tin tức mà thôi. Nghĩ lại thì lần cuối cùng anh nhắn tin cho một cô gái là khi nào nhỉ? Là ba hay năm năm trước?.....”
Tôi không khỏi bật cười, nhưng mà lập tức một tin nhắn khác lại đến nữa, lần này cũng rất buồn cười.
“Mèo đuổi chuột, chuột không có chỗ để trốn, trốn ở cửa hàng hoa, nhìn thấy mèo sắp đuổi tới, con chuột cùng đường hái một bông hoa hồng để chống cự. Khi con mèo nhìn thấy thì lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: “Đáng ghét, qua đột nhiên mà.”
Tôi cười ha ha, lập tức đưa cho dì Lữ xem. Dì Lữ xem xong thì cũng cười ha hả.
Chị giúp việc mang trái cây vào cho chúng tôi, xúc động nói: “Sức khỏe và tinh thần của bà chủ đều tốt hơn rất nhiều, nói thật ra thì cô có công lao không nhỏ a.”
Dì Lữ dùng khuỷu tay hích tôi: “Nhị Lang Thần đang đợi cháu ở ngoài kia lâu rồi đó, cậu ta chắc cũng khát nước rồi hả?”
Tôi cầm hai quả cam đi ra cửa, Bùi Vĩnh Diễm đang ngồi trong xe, anh ta rất vui vẻ khi thấy tôi đi ra.
Sau khi lên xe, tôi đưa trái cây cho anh ta, thuận tiện nói: “Trái cây này ‘Viên giảm đau’ vừa mới chơi đùa xong, không ai dám ăn nữa, cho anh đó, anh có dám ăn không?”
Đương nhiên anh ta biết là tôi đang đùa.
Không suy nghĩ gì, anh ta bùi ngùi: “Đinh Đinh, đã năm sáu năm rồi anh không phải đợi chờ ai, không hề trải qua cảm giác này.”
Tôi nhẹ giọng thở dài: “Tôi cũng không phải là tôi năm sáu năm về trước.”
Anh ta cẩn thận nắm tay tôi: “Bởi vì anh quen biết em, nên mới có thể tìm lại cảm giác của năm sáu năm trước.”
Ai, lời nói này làm cho lòng tôi tê dại, không có cách nào từ chối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]