Đại sư tỷ vừa phải chịu áp lực của trận pháp, vừa phải đỡ chiêu từ đám lão già kia, một chiêu nối tiếp một chiêu, mười sáu chiêu cùng lúc.
Nàng né không kịp, chỉ đỡ được một chiêu, lập tức trọng thương, ngã thẳng từ không trung xuống.
Khi ta tới nơi, cảnh tượng chính là như thế.
“Đại sư tỷ! Đại sư tỷ!”
Ta vội lao đến đỡ lấy nàng.
Ta cảm nhận rõ ràng linh mạch của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng, kinh mạch toàn thân gần như đứt đoạn.
Nàng rõ ràng đã trọng thương, m.á.u từ khóe môi và vết thương trên người chảy ra liên tục, nhuộm đỏ cả đạo bào.
Vậy mà trong đôi mắt ấy vẫn là sự bình tĩnh như mọi khi, nàng nhìn ta, nói khàn khàn:
“Đ.m. ngươi, bị bắt đi cũng không biết kêu cứu à? Khóc cái gì. Đừng khóc nữa.”
Ta thật sự muốn nghe lời đại sư tỷ.
Nhưng ta không kiềm được.
Không thể nào kiềm được!
Ta ôm chặt lấy nàng, bật khóc nức nở:
“Đại sư tỷ, bọn họ đều giả vờ tốt với ta vì Phượng Hoàng thần huyết… còn tỷ thì sao? Tỷ vì cái gì chứ?”
Đại sư tỷ mím môi, khẽ nhìn ta, yếu ớt nói:
“Liên quan gì đến ngươi.”
Ta càng khóc dữ hơn.
Lúc này, đám lão già trên trời đã hạ xuống đất, vây quanh ta, bắt đầu bàn cách chia Phượng Hoàng thần huyết.
“Đại sư tỷ… đại sư tỷ…”
Ta vừa khóc vừa gọi.
Đại sư tỷ khẽ khép mắt, ngón tay hơi động, nhưng đã không còn sức để nâng lên.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:
“Đại sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/3000-vo-dich-dai-su-ty-noi-dien-roi/4628910/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.