Về việc giải quyết vấn đề về tinh thần và thể xác là vào cái lúc Mạc Kiệt được nghỉ đông.
Anh nghỉ đông liền mười ngày, hơn nữa nhà anh còn cách nhà tôi cự ly nửa cái bản đồ, thế nên công ty anh vừa cho nghỉ cái là anh phong trần mệt mỏi đuổi tới nhà tôi.
Tôi mở cửa ra thấy anh xách vali nhỏ đứng ở cửa nhà tôi, mặt uể oải lắm.
Ánh mắt châu tử nặng nề nhìn tôi, một lát sau anh nhẹ giọng hỏi tôi: "Có thể ôm một chút không?"
Tôi định đóng cửa lại nhưng rồi lo nghĩ vẫn thò tay ôm lấy anh, nghe anh than nhẹ bên tai tôi: "Cảm giác như mấy ngày nay là việc cho mấy tháng ấy, mệt chết."
Đầu anh dán vào hõm vai tôi, tôi cảm thấy có chút dính người nhưng nom anh thật sự mệt mỏi nên tôi không có đẩy anh ra.
Hai người đứng ngốc ngoài cửa một hồi, tôi nói: "Anh vào phòng ngủ nghỉ ngơi một chút đi."
Nghe thấy anh nặng nề lên tiếng.
Tôi nói: "Anh không nhất thiết phải chạy đến nhà em, cố quá thành quá cố."
Lại nghe thấy anh thấp giọng cười bên tai: "Anh cứ nghĩ đến chuyện gặp em là chẳng thiết tha gì nữa."
Tôi dừng lại một chút, thò tay nhận vali của anh, vừa kéo vào phòng vừa quay đầu hỏi anh: "Nếu có một người suốt ngày biểu đạt anh nhớ em, muốn gặp em với anh thì anh sẽ thế nào?"
Anh chậm rãi bước theo tôi, cười khẽ: "Nếu mà đó là em." Anh cười, "Anh sẽ vui đến độ không biết phải làm sao."
Tôi dừng lại nhìn anh, thử nghiệm: "Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/24-tu-mau-chot/27801/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.