Tối hôm Trần Ứng Giai kết hôn tôi bị chuốc đến độ thần hồn điên đảo, cũng không biết là người phương nào, dễ thân lại nhiệt tình như vậy, bên này kính bên kia lại kính lại, Trần Ứng Giai còn cố ý tiếp đón muốn chiêu đãi tôi thiệt ngon.
Tôi tự nhận là tửu lượng không kém thế mà cuối cùng cũng mơ màng bị Mạc Kiệt khiêng về nhà.
Anh sờ soạng túi áo tôi nửa ngày mới lấy được chìa khóa, cuối cùng cho rằng tôi say đến độ không có ý thức nên ghé vào tai tôi nói rằng: "Anh có nên đi đánh chìa khóa vào phòng em không nhỉ?"
Tôi muốn cười, thế nhưng hành động lại không nghe theo đầu óc khống chế, nửa ngày cũng không phun nổi một câu chế nhạo anh.
Liền nghe thấy anh thản nhiên ra quyết định: "Không nói lời nào coi như em đồng ý rồi nha."
Ha, tôi còn tưởng Mạc Kiệt vĩnh viễn ra vẻ lão tăng nhập định chứ, nào có thấy anh như thể trẻ con như thế bao giờ.
Bị anh đỡ lên giường, một lát sau thấy anh cầm khăn mặt tiến vào, khăn mặt ôn ôn nhuận nhuận nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.
Lúc lau xong trong đầu tôi nhắc nhớ mình còn chưa cảm ơn anh, cũng không biết là rốt cuộc tôi có nói ra hay không, mơ mơ màng màng xoay người chuẩn bị chui vào trong chăn ngủ.
Anh kéo tôi trở về, thò tay bắt đầu cởi quần áo tôi ra.
Tôi thò tay cản lại.
Anh liền ngừng lại một chút, lát sau lại nghe thấy anh dùng cái giọng điệu dỗ con nít nói rằng: "Cởi quần áo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/24-tu-mau-chot/27800/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.