Anh nhíu mày:-Mẹ nói để Uyên nhi làm tình nhân sao?
-Phải đó con cũng đồng ý phải ko Minh An?
Cô ta giả bộ:-Phải!
Anh đứng dậy:-Mơ tưởng! Cơ ngơi nhà họ Bách là do tôi lập nên. Nếu muốn Uyên nhi làm tình nhân cũng được thôi tôi sẽ chuyển toàn bộ tài sản qua cho cô ấy rồi cho cô làm Bách phu nhân.
Cô ta dù yêu anh thì sao cô ta cũng yêu tiền:-Vậy còn con chúng ta?
-Nó ko có gì cả?
Mẹ anh bất bình:-Sao có thể chứ? Con điên sao hả?
-Ngày trước con nghèo khổ lập nghiệp có ai bênh cạnh ko? Là Uyên nhi! Cô ấy dậy sớm hơn gà. Đau đớn hơn chó bị sỉ nhục(hàm ý cảnh thức khuya dậy sớm á) vẫn ở bên cạnh con. Thời gian con hành hạ cô ấy cũng cảm chịu. Giờ muốn làm Bách Phu Nhân thì cô chịu đựng như cô ấy đi. Ko ở bên tôi lúc khó khăn thì tại sao giàu sang lại muốn có được?
Mẹ anh và cô ta đều ko ai trả lời. Anh đứng dậy đi lên lầu.
Cốc cốc...
-Vào đi!
Cô ngồi trước bàn trang điểm lên tiếng ngỡ người vào sẽ là anh nhưng lại ko ngờ...
-Chị!
Cạch...cô để cọ xuống quay lại ko biểu cảm:-Cô muốn gì?
Ả ta_em gái cô chạy lại ôm lấy chân cô:-Chị em xin lỗi vì lúc trước làm chị khổ nhiều. Em xin lỗi thật tâm xin lỗi. Những tháng qua em đã ân hận rất nhiều chị độ lượng nghĩ tình chị em mà tha cho em đi? Anh ta thật tàn nhẫn. Em mệt mỏi quá.
Cô lạnh lùng:-Vậy ngày trước tôi bị hành hạ có ai thấu ko? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/51613/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.