Anh lấy từ tủ ra một chiếc thẻ:-Trách nhiệm lớn nhất của tôi với cô là tiền. Cầm tiền và nghỉ việc đi.
Cô ta ko cam lòng chỉ cần tí nữa là được làm Bách phu nhân chút tiền lẻ này đâu đáng gì.
-Ko! Em thật sự yêu anh mà Nham!
Anh tức giận tát vào má cô ta:-Ko ai có quyền gọi tên tôi trừ Uyên nhi.
Anh bỏ mặc cô ta. Đi xuống lầu thấy cô đang ngồi ăn súp thì đi lại nhẹ nhàng kéo ghế. Chỉ lẳng lặng ngồi bên cô ko nói. Cô ko để ý anh. Vơ tay lấy ly sữa anh liền đưa cho cô. Cô quay sang lấy khăn giấy anh liền cầm cho cô.
-Ủa cô tình nhân bé nhỏ của anh đâu rồi?
-Tôi đây!
Cô ta vênh váo đi lại kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Cô khinh bỉ:
-Nhà này đúng là dơ bẩn thứ rát thải cũng vào được.
Cô ta bị cô nói vậy thì trách:-Cô nói tôi rát thải. Dù gì thì tôi cũng là lần đầu chứ ko như cô bị hàng chục thằng lăng mạ.
Cô trợn mắt nhìn cô ta. Cô ta là thư ký lâu năm hẳn chuyện trước kia đều biết. Cô nắm chặt nắm đắm tô súp còn nóng tạt vào mặt cô ta. Cô ta la lên:
-Á!
-Lần sau nên biết khi nào mở miệng khi nào vung dao.
Cô rời đi, anh đứng đó. Cô ko còn dịu dàng cam chịu như xưa nữa rồi. Đanh đá, cay cú, thù hận tất cả là do anh mang đến cho cô.
Anh bước vội theo cô. Cô ta kéo tay lại:-Nha... À Bách tổng ngài xem cô ta...
-Đừng tỏ ra mình là bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/51612/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.