Đã mấy ngày rồi cô vẫn như 1 cỗ máy ko nói năng gì. Anh rất đau lòng và lo lắng cho cô.
-Uyên nhi em đừng như vậy nữa mà anh xin em đó...
Im lặng
-Uyên nhi em muốn hành anh đến bao giờ?
Im lặng
Anh ngồi xích lại ôm lấy cô. Cô né tránh:
-Đừng đụng vào tôi!Tôi dơ bẩn lắm ko xứng với người cao quý như anh.
Anh biết cô nói chuyện gì. Anh cũng đau lòng ko kém:-Anh xin lỗi! Lúc đó anh ko bằng cầm thú mới đối với em như vậy em tha lỗi cho anh đi. Được ko em?
Cô cười nhạt:-Phải anh chính là ko bằng cầm thú. Bọn họ dù có cưỡng hiếp tôi cũng còn tình người hơn anh.
-Là sao?
-Ba năm đó anh ko ngừng cho người cưỡng bức tôi nhưng họ ko hề đụng vào tôi. Họ hành hạ tôi xúc phạm tôi nhưng tôi ko đau bằng bị chính chồng mình đưa cho người ta cưỡng bức.
Anh ngớ người:-Em nói... Họ ko có cưỡng hiếp em?
-Ko có thì đã sao? Họ biết tôi có thai. Họ ko đụng vào tôi nhưng họ đánh tôi đá tôi khiến con tôi phải chết khiến tôi vĩnh viễn ko thể làm mẹ.
Anh nhìn cô nói một cách máy móc. Lúc đưa cô cho họ anh nào nghĩ đến việc gì. Anh chỉ muốn hành hạ cô. Nhưng giờ quả báo ko phải riêng cô mà cả anh nữa. Anh ôm cô lần này cô ko né:
-Anh xin lỗi Uyên nhi anh xin lỗi em! Cả đời này anh làm sao cũng ko thể trả hết cho em được.
-Tôi ko cần anh trả cho tôi. Trả thì được gì tiền anh mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/51611/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.