Sáng sớm cô dậy như thường ngày đi xuống dưới bếp ăn sáng.
Người hầu thấy cô thì lật đật dọn đồ ăn ra. Cô ngồi xuống nhìn món súp nheo mày:
-Các người muốn nghỉ việc sao? Lúc nào cũng cho tôi ăn món này?
Họ biết cô đang làm khó họ. Ngày trước họ ức hiếp cô thế nào thì bây giờ cô sẽ trả lại thế đó.
-Xin lỗi chúng tôi sẽ làm lại!
-Mang đổ đi!
Lúc này một giọng nói chua chát vang lên:-Chưa là gì trong nhà này mà đã ra oai uỷ con trai tôi thương thì muốn làm gì làm sao?
Cô quay sang nhìn cô ta và mẹ anh thì nói:-Oh! Sao hai người lại mặt dày ở đây?
Cô ta tức giận:-Cô nói ai mặt dày. Bác gái bác xem?
Mẹ anh cũng tức giận:-Ngang ngược hỗn xược ko biết ai dạy.
Bùm... Cô đập bàn đứng dậy khuôn mặt đáng sợ nhìn bà ta:-Bà vừa nói gì vậy?
Mẹ anh và cô ta sợ hãi nắm tay nhau, lúc này anh xuống.
-Chuyện gì vậy?
Thấy anh xuống mẹ anh và cô ta quay ra uỷ khuất:-Anh... Á!
Cô đẩy một cái cô ta và mẹ anh cùng ngã xuống nền. Anh nhíu mày đi lại chỗ cô:-Uyên nhi?
Cô vênh mặt:-Sao? Anh muốn trách tôi nữa sao? Tôi quen rồi ko ngại bị đổ lỗi nữa đâu.
Cô đang bài xích anh. Anh nhìn cô, cô phũi mông bỏ lên lầu. Cô ta và mẹ anh kéo lấy tay anh, anh hất ra:-Hai người bớt làm ồn đi tốt nhất là đi khỏi đây.
...
-Cô đang làm gì đó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218140/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.