Anh nhìn cô đứng trên đó tim anh như muốn ngừng đập:
-Uyên nhi đừng làm như vậy được ko? Em leo xuống đi Uyên nhi.
-Uyên nhi ơi anh sai rồi! Anh xin lỗi vì ba năm qua đã thương tổn em. Anh là thằng tồi. Ko xứng để được em yêu. Cầu xin em leo xuống. Em muốn đánh anh mắng anh cũng được. Xin em đừng hành hạ mình.
-Uyên nhi coi như em vì anh lần này nữa được ko? Em leo xuống đi. Tìm anh đau lắm rồi anh xin em.
-Ko Uyên nhi!
Cô đứng trên đó chỉ nghe loáng thoáng anh kêu tên mình rồi xin lỗi rồi tim anh đau cô ko hiểu gì cả. Cô ko biết phải làm sao? Cô chỉ muốn chết. Cô đành kết thúc số phận mình ở đây.
Cô lơ lửng trên không trung trái đất dường như ko có trọng lực. Cô mỉm cười nhìn bầu trời. Rồi rầm.
Anh đỡ lấy đầu cô thân thể cô tiếp đất. Anh ôm lấy mặt cô, anh sợ lắm:
-Uyên nhi! Uyên nhi! Em tỉnh lại đi em nghe anh nói ko?
Cô mở mắt nhìn anh:-Sao lại cứu tôi đáng lẽ tôi chết anh phải vui chứ?
Anh lắc đầu:-Ko anh ko muốn em chết. Anh biết mọi chuyện rồi anh sai rồi. Anh xin em tha lỗi cho anh. Cho anh cơ hội.
-Ko có cơ hội nào cả.
-Uyên nhi ko phải em yêu anh sao?
Cô yếu ớt mỉm cười giờ thì cô hết sức rồi:
-Phải tôi... Từng... Từng yêu anh... Nhưng anh đã vứt bỏ... Tình yêu... Ư... Ưm... Tình yêu của tôi vô... Vô tình như... Như rác thải...
Rồi máu từ miệng cô chảy ra. Cô ngất đi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/51604/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.