Anh ở bệnh viện chăm sóc cô nhìn cô dây nhợ quấn đầy mình thân thể nhỏ bé mà anh đau lòng. Anh nắm lấy tay cô để lên mặt mình.
-Uyên nhi! Em mệt lắm sao? Sao em ngủ lâu vậy?
-Uyên nhi anh xin lỗi vì thời gian qua đã làm em ra nông nỗi này.
Anh cay đắng nhìn những vết bầm trên mặt và trên tay cô.
-Em tỉnh lại được ko Uyên nhi? Em dậy nghe anh nói xin lỗi em đi. Uyên nhi anh ko biết vì sao từ bao giờ anh lại yêu em. Anh ko biết tình cảm ấy là gì. Nhưng bây giờ anh sợ em hơn bấy cứ cái gì khác. Uyên nhi em nghe ko? Anh Bách Lý Nham hôm nay đầu hàng Hạ Kim Uyên em. Nên em tỉnh lại đi.
Anh chờm tới hôn lên trán cô. Rồi nắm tay cô nằm ngủ suốt đêm.
-ông chủ,ông chủ.
Trong cơn mê anh tỉnh dậy:-Vú Bạch bác Lý? Sao hai người lại ở đây?
-Chúng tôi được Vương thiếu gia gọi đến chăm sóc tiểu thư.
-Ông chủ hay ông về nhà tắm rửa đi.
Anh mệt mỏi nắm lấy tay cô:-Ko cháu muốn khi cô ấy tỉnh lại người đầu tiên cô ấy thấy là cháu.
-Tôi khuyên cậu nên về đi. Cô ấy hẳn ko muốn cậu nhếch nhát vậy.
Anh đành lê bước chân về nhà. Vừa tới cửa đã nghe ả lên tiếng:-Nhà ko ở công ty ko có rốt cuộc anh đi đâu?
Anh chán ghét lướt qua,ả kéo tay anh lại, anh hất ả ra. Ả làm ra vẻ thuỳ mỵ:-Nham anh đẩy em sao?
Anh tức giận quát:-Đừng có gọi đến tên tôi. Tôi chỉ là 1 thằng ngu bị cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/51605/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.