"Mời phu nhân đi lấy số ạ! "
Cô và nó đi tới bệnh viện, một nữ y tá hướng dẫn hai cô.
Lúc bốc số xong thì cô và nó đi tới băng ghế ngồi.
"Kim Lâm sao rồi em thấy ko khỏe sao? "_cô thấy nó ko vui thì hỏi
"Ko phải chỉ là nếu chồng em đi em sẽ ko phải chờ như vậy, tận số 03 hơi... "_nó dựa vào vai cô nói
"Em đó chờ tý có sao đâu? "
Lúc này cửa phòng khám mở ra, Cô ngạc nhiên nhìn ả ta và anh đi ra. Vẻ mặt ả ta chứa đựng niềm vui và hạnh phúc còn anh thì lại lạnh lùng.
Ả ta thấy cô thì khoát tay anh, Cô nắm chặt nắm đấm. Ả ta mỉa mai cô:
"Ồ! Phu nhân cũ của Bách gia sao? Cô tới đây làm gì vậy hả? Nếu tôi nhớ thì cô rõ là ko có mang thai mà? Hay là mới đó đã vơi phải thằng nào? "
Bị ả ta mỉa mai như vậy nhưng cô chỉ im lặng, bốn mắt anh và cô nhìn nhau. Anh lẳng lặng, tại sao cô lại ốm như vậy? Những ngày qua cô sống có khổ cực ko? Có nhớ anh ko? Anh rất muốn hỏi nhưng anh lại ko mở miệng.
Còn cô chỉ muốn nhào tới để được anh ôm vào lòng âu yếm, vỗ về.
Bốp
Tiếng bạt tai vang lên, làm mọi người giật mình. Là nó, nó sau khi nghe ả ta xúc phạm cô thì tức giận thay:
"Cô nghĩ cô là ai mà xúc phạm chị tôi? Phu Nhân cũ nhà họ Bách thì sao chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218098/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.