Khi đưa Kim Lâm đi khám thai về thì cô đi lên thư phòng tìm hắn. Cô mở nhẹ cửa bước vào thì nghe hắn đứng quay lưng lại nói chuyện điện thoại:
"Kim Lâm em sao rồi khám thai con như thế nào? "
Nghe qua mà cô rùng mình. Cái gì mà khám thai? Cái gì mà con? Hai người này rốt cuộc là gì?
"Anh biết rồi anh sẽ nhanh kết thúc mọi chuyện. "
Cô sợ hắn phát hiện liền quay gót rời đi ra khỏi phòng.
Hắn quay lại nghi ngờ có điều gì đó ko đúng nở nụ cười gian xả:
"Hạ Kim Uyên cô cũng chỉ là một con nai tơ suốt đời sống trong sự bao bọc của Bách Lý Nham thôi,chỉ có hắn ta mới yêu cô nhưng tiếc là hắn ta ngu ngốc còn cô thì quá ngây thơ rồi. Tôi sẽ từ từ thắng trong cuộc chiến này."
......
Hắn bước xuống nhà thấy cô đang ngồi thẫn thờ thì hỏi:
"Uyên Uyên em sao vậy? "
Cô giật mình quay lại hắn tươi cười với cô:
"À! Chỉ là tài liệu này em ko hiểu? "
Cô đưa tay chỉ vào chỗ rối nhùi hắn ngồi xuống cầm lấy tay cô nhưng cô rút lại nở nụ cười gượng.
"Là nơi này sao? "_hắn nói
"Ừm! "
"Là như này... Như này... Như này nè hiểu chưa? "_hắn tận tình chỉ cho cô
Cô gật đầu. Lúc này một người đàn ông từ đâu đi tới cúi chào hắn:
"Nhất tổng trang phục của Ngài đã xong rồi ạ! "
Cô ngạc nhiên nhìn những chiếc hộp được đặt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218094/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.