Nó bình thản đi vào căn phòng cuối của dãy, ấn tượng đầu tiên của nó là phòng này bé quá, nhưng mà thôi không sao có ba người ngồi thì phòng to làm gì. Có một chiếc ghế được đặt trước bàn của giám khảo, một cô chắc vẫn là người Việt Nam, con một bác tây nữa. Nó tự tin đặt mông xuống ghế. Chào hỏi xong xuôi các thứ rồi qua phần trả lời câu hỏi chính. Chỉ đơn giản là vì sao muốn đi, sẽ phát huy học bổng này như thế nào, nó đều trả lời lưu loát bằng Tiếng Anh cả. Suốt cả một buổi phỏng vấn, nó trả lời tự bản thân thấy rất chau chuốt và ổn áp nhưng trông mặt mũi ban giám khảo có vẻ không tươi cười lắm, có phần nghiêm nghị.
“Cảm ơn bạn đã tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm này, chúng tôi sẽ gửi kết quả sớm nhất tới email của bạn trong ba ngày tới!”
Nó vừa mới bước ra khỏi cổng đang định gọi taxi thì bị ai đấy gọi giật giọng.
“Hanh”
Theo phản xạ thì nó quay đầu lại, cái giọng này với cái điệu gọi ngả ngớn này thì còn ai trồng khoai đất này nữa.
“Đằng ấy theo dõi đằng này à?”
Cậu ấy lái con xe điện lui lên một chút để đứng cạnh bạn yêu, kể từ hôm bị thầy bắt đứng phạt, trong đầu Bảo vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch như in là cái gì mà liên quan đến nó sẽ đi lấy học bổng. Cậu đã tốn bao nhiêu công sức để gạ gẫm, rồi đút lót đủ kiểu cho bạn thân Ánh của nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-con-hac-anh-tang-em/2880820/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.