Nó lúng túng, không biết nên làm gì và nói gì ở cái tình huống éo le này nên nó cứ đứng chôn chân ở chỗ giường ở góc phòng. Xong Hà Anh như sực tỉnh ra, nó định tiến gần để giải thích vì có vẻ như em nó đang hiểu lầm hai anh chị đang làm chuyện gì bậy bạ.
“Em đừng có hiểu theo hướng tiêu cực, anh chị chưa có dám đến mức như thế đâu”
“Em biết chị cũng không dám, em chỉ sang định hỏi bài chị thôi không có ý định rình mò anh chị rồi phá đám đâu”
“Đâu, em hỏi bài nào, chị chỉ cho”
Thái độ của con bé dửng dưng, nhàn nhạt, mắt rũ xuống.
“Thôi ạ”
Ngọc đi ra khỏi phòng của chị, đóng cửa vào rồi về phòng, cô vứt luôn quyển sách về phía bàn, ngồi bệt xuống sàn nhà bó gối lại rồi ngả lưng về phía thành giường. Gục mặt xuống, nức nở khóc nhưng lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn ai nghe thấy. Tiếng khóc than cho bản thân của một cô gái trẻ, mới ở tuổi mười sáu mà đã tự cảm thấy số phận mình thật đáng thương.
Ngọc, cô thích anh Bảo là thật, nhưng cũng vì ghen ghét với chị nên mới hành xử như thế để được anh ấy chú ý cũng là thật, nhưng mà chỉ vì những hành động giành giật lại hạnh phúc của bản thân mà cũng trở nên sai trái sao? Bố yêu thương chị hơn Ngọc, cả ông bà cũng cưng chiều chị ấy hơn Ngọc, và bây giờ đến cả người ngọc thật sự có tình cảm cũng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-con-hac-anh-tang-em/2880821/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.