Mọi người đều thật sự lo lắng cho Hà Anh vì dù sao cũng là đang đi chung với lớp thì bất chợt có đứa bị mất tích thì ai mà không lo cho được. Mới đầu việc ban quản lý không đồng ý và từ chối khéo việc cho xem camera là điều đương nhiên nhưng vì sự việc quá đỗi nghiêm trọng nên đại diện homestay vẫn phải miễn cưỡng đồng ý. Mọi người cử ba đại diện chính là cô, cái Ánh và không thể thiếu sự góp mặt của Bảo vào xem thôi vì phòng kỹ thuật rất bé. Cả bốn người bao gồm cả bác quản lý đều nín thở theo dõi từng giây một tất cả hình ảnh xuất hiện trên màn hình đang được tua lại chầm chậm kể từ đêm qua.
“Bác ơi dừng chút!”
Bỗng cái Ánh chỉ tay vào chiếc màn hình lớn rồi ra hiệu dừng lại. Vì camera đặt ở cuối hành lang và Hà Anh lại được mãi trên đầu hồi nên cần phải tinh mắt mới để ý được chi tiết nhỏ đấy. Nó nhắc bác bảo vệ tua lại trước đó tầm ba mươi giây. Cái váy đó không sai được, màu hồng cánh sen chỉ có chói nhất vịnh bắc bộ của nó làm sao mà lẫn được. Quả thật là đứa con gái bước ra từ phòng của chúng nó và đi đến cuối, tầm mấy phút sau thì một ai đó xuất hiện và giằng co với Hà Anh rồi nó bị lôi đi. Vậy có thể nói là...
“Tóm lại”
“Hà Anh bị bắt cóc rồi, báo công an đi”
Cô chưa kịp nói thì cậu ấy đã xen vào kết luận trước, Bảo đang gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-con-hac-anh-tang-em/2880810/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.