Bên phía kia đang đi rà soát từng nhà thì bên Hà Anh, nó đang thét lên hãi hùng, cố gắng vùng vậy như một con thú yếu đuối nhưng gan lì cố gắng thoát khỏi bẫy của thợ săn. Thấy hắn cứ đang tiến dần lại gần người mình, mặt nó tái mét ré lên, chân tay mặc dù đang bị trói cũng đạp loạn xạ. 
“Không không, đứng yên, anh đứng yên đấy đi, bây giờ chỉ cần thả tôi thì anh thích gì cũng được, tiền phải không, tôi có tiền, bố mẹ tôi giàu lắm sẽ cho anh nhiều tiên mà…” 
Nước mắt nó giàn giụa, nó đang cầu xin là ai đó hãy đến đi, Bảo hãy đạp cửa xông vào rồi giải cứu nó như nam chính trong tiểu thuyết đi. 
“Mày gào lắm chỉ có chết thôi con ranh con” 
Tất nhiên là thằng biến thái kia chưa một phát hãm hiếp nó luôn mà cứ phải dạo đầu với Hà Anh, nó dãy giụa kinh quá nên thằng kia khá khó khăn trong việc hành sự. Nó hét muốn rách luôn cả cổ họng. 
RẦM!!! 
Nó nghe thấy tiếng động lớn thì mở mắt to hết cỡ, có người đến cứu rồi, Bảo à, phải Bảo không. 
“Bảo ơi, Bảo, tớ ở đây, cứu cứu nhanh lênnnnn” 
Nó như người chết đuối vớ được cọc, còn bao nhiêu sức bình sinh thì lôi ra gào thét hết. Tiếc là người đạp cửa là chú cảnh sát chứ không phải cậu nhưng nó bị nhốt phía trong, khuất bởi tường nên không rõ, cứ đinh ninh là Bảo, vậy thì hãy để Hà Anh tưởng cậu là anh hùng đời nó đi. Sở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-con-hac-anh-tang-em/2880808/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.