Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Giang Ngộ Tuyết bỏ nhà ra đi, mấy ngày nay hắn không về nhà cũng không đi học, Tần Chiêu có làm thế nào cũng không thể gặp được hắn, điều này khiến cho anh sống như một người mất hồn.
Cho đến một ngày cuối tuần, hôm ấy là một ngày mưa tầm tã, dù có là ban ngày thì trời vẫn tối om om, Tần Chiêu đang ngồi ở trong phòng làm bài tập thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân quen thuộc.
Trái tim của Tần Chiêu giật nảy lên như có một dòng điện cao áp xẹt qua, anh vội vàng lao ra ngoài. Và trước mắt anh chính là người mà anh đã mong đợi cả tuần qua. Giang Ngộ Tuyết, hắn đã về nhà rồi. Bây giờ anh thật sự rất muốn lao đến ôm hắn thật chặt và nói với hắn một vạn câu xin lỗi. Nhưng mà không hiểu vì sao anh lại không thể cử động, anh không dám tiến gần đến hắn nữa. Anh rất sợ hắn sẽ đẩy anh ra và mắng rằng anh thật ghê tởm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Ngộ Tuyết dường như đã đọc được hết tâm tư của Tần Chiêu. Hắn khẽ mỉm cười, dang rộng hai tay và nói, " Qua đây, ôm một cái. "
Tần Chiêu sững sờ hết hai giây, nước mắt không kìm được mà tuôn ra như mưa. Anh lao đến ôm chầm lấy Giang Ngộ Tuyết. Ôm lấy vị thần của anh vào trong tay. Anh thật sự không muốn mất đi hắn.
Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng ôm anh, vỗ vỗ đầu anh, nói, " Mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1314-2/2753476/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.