Chương trước
Chương sau
Bất quá, những chuyện nói trên đó là chuyện xảy ra trong tương lai. Quay về hiện tại, Giang Ngộ Tuyết lê một thân đầy mệt mỏi về đến nhà, nhìn thấy Tần Chiêu vẫn còn chong đèn ở phòng khách ngồi làm bài tập, mọi mệt mỏi của hắn liền bay biến hết, hắn vui vẻ đi đến ôm anh, dụi dụi đầu vào hõm vai anh, nũng nịu nói, " Chiêu à, anh mệt quá à~ "

Nếu như là bình thường thì Tần Chiêu sẽ phì cười và xoa xoa đầu hắn, an ủi hắn vài câu. Nhưng mà hôm nay anh đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi cùng sự tức giận thao túng, anh lạnh lùng đẩy hắn ra và nói, " Cậu phiền phức quá rồi đấy! "

Giang Ngộ Tuyết đứng hình mất 5 giây. Hắn có nghe nhầm không vậy? Tần Chiêu bảo hắn phiền phức? Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng nói với hắn câu nào như vậy cả. À không, cũng là có đấy, đôi lúc hắn chọc điên anh thì anh cũng có mắng hắn vài câu, nhưng mà thái độ và ngữ điệu không phải như này. Anh chưa từng dùng thái độ lạnh lùng đến như vậy để đối xử với hắn.

" Chiêu..... Chiêu à, hôm nay tâm trạng của em không tốt sao? "

" Có liên quan gì đến cậu không? "

" Tất... Tất nhiên là có rồi nha. Chiêu à.... Em.... Em tức giận chuyện gì thì nói ra đi chứ, đừng dọa anh mà. "

" Mấy ngày nay cậu đã đi đâu? "

" Anh.... Có chút công việc phải xử lý. "

Tần Chiêu cười khẩy một tiếng, " Tớ đã sớm nhìn ra rồi. Giang Ngộ Tuyết, công việc của cậu còn quan trọng hơn cả tớ nữa cơ đấy. "

" Không... Không phải như vậy đâu. "

" Đủ rồi! Tớ không muốn nghe cậu nói nữa. Lời mà cậu nói, tớ hình như đã sắp không thể phân biệt là thật hay là giả nữa rồi. Giang Ngộ Tuyết, chúng ta chia tay đi. Tớ chán ngấy mối quan hệ này rồi. "

" Không phải. Tần Chiêu, em tức giận thì cũng phải có mức độ thôi chứ. Anh biết, anh biệt tăm biệt tích hết 4 ngày như vậy là không đúng. Em nếu như tức giận thì đánh anh, mắng anh đi, anh đều có thể chịu đựng được. Đừng đem chuyện chia tay treo ở trên miệng có được không? "

" Giang Ngộ Tuyết, tớ nghiêm túc đấy. Tớ đã sớm chán ngấy mối quan hệ này rồi, cậu nghe không hiểu sao? "

" Không... Không phải.... Chúng ta chỉ mới ở bên nhau chỉ hơn 1 tháng. Hơn nữa thời gian qua đều rất vui vẻ mà. Tại sao..... Đột nhiên em lại nói ra lời lẽ như thế chứ? "

" Giang Ngộ Tuyết, tỉnh táo lại đi. Đừng tự mình đa tình nữa. Tớ chỉ là chơi đùa với cậu một chút thôi mà cậu đã xem thành thật rồi à? Giang đại tổng tài niên thiếu hữu vi lại ngây thơ đến như vậy sao? "

Giang Ngộ Tuyết nghe mà như sét đánh ngang tai, trái tim của hắn như bị ai đó bóp nghẹt lại, nước mắt đã lưng tròng, " Tần Chiêu..... Em có biết bản thân đang nói cái gì không? Chơi đùa một chút sao? "

Nước mắt của Giang Ngộ Tuyết chực trào đã khiến cho trái tim của Tần Chiêu đau đớn, toàn thân anh đều run rẩy, nhưng mà anh lại không thể khống chế được hành vi của bản thân nữa mà thốt ra một câu rằng, " Đúng đó. Chỉ chơi đùa một chút thôi. Mỡ dâng tận miệng mèo, mèo nào lại chê. Tớ cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Hơn nữa, tư vị của mỹ nhân, ai mà lại không muốn nếm thử một chút chứ. "

Một câu nói như một nhát dao đâm vào trái tim của Giang Ngộ Tuyết, máu tươi chảy đầm đìa. Nước mắt của hắn không khống chế được nữa mà trào ra, lăn dài trên má, hắn bật cười chua xót, " Tư vị của mỹ nhân, ai mà lại không muốn nếm thử một chút. Haha, Tần Chiêu, hóa ra cậu cũng tầm thường thật đấy. Uổng công tớ bao nhiêu lâu nay đều cho rằng cậu không giống với những người khác. Hóa ra là cậu và những lão già dê mà tớ ghê tởm nhất cũng giống nhau y đúc. Tần Chiêu, cậu ghê tởm thật đấy. "

Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay đầu bỏ đi.

Hắn vừa rời đi, Tần Chiêu liền sụp đổ. Toàn thân anh ngã khụy xuống, trái tim đau đớn đến tê dại, tựa như là có ai lấy búa tạ nện vào vậy. Anh gào lên trong tuyệt vọng, thật sự không hiểu nổi bản thân vừa làm cái gì. Tại sao anh lại có thể nói ra những lời đó với Giang Ngộ Tuyết cơ chứ.

Giang Ngộ Tuyết ở bên ngoài cũng không khá hơn tí nào, ra khỏi nhà, hắn liền chẳng biết phải đi đâu, cảm giác lạc lõng và uất ức hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí của hắn. Hắn ngồi bệt ở bên vệ đường, ôm mặt khóc nức nở. Hắn thật sự không hiểu rằng bản thân đã làm gì sai để bị đối xử như vậy. Lẽ nào ngay từ đầu hắn đã nhìn sai rồi sao? Lẽ nào thật sự là do hắn tự mình đa tình sao?

Bỗng, trời ào ào đổ mưa. Cơn mưa tầm tã như trút nước, thỉnh thoảng còn có sấm chớp đùng đùng. Tiếng mưa và tiếng sấm đã hoàn toàn át đi tiếng khóc của Giang Ngộ Tuyết. Hắn mặc kệ cho bản thân ướt sũng cũng không muốn đứng dậy và đi vào nhà. Bây giờ hắn không muốn về đó nữa. Nơi đó thật đáng sợ. Hắn cũng không thể về biệt thự Holly, cha hắn đang ở nhà, hắn không muốn làm ông lo lắng. Còn Du Nhiên biệt viện thì quá xa, hắn sợ sức lực của bản thân sẽ không chống đỡ nổi để về đến đó. Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng thì vẫn không có chốn cho hắn dung thân.

Mưa càng lúc càng to, gió cũng thổi rất mạnh. Giang Ngộ Tuyết lạnh đến run cả người. Cứ như vậy mãi cũng không được, hắn cảm giác như bản thân sắp kiệt sức rồi. Chợt, hắn nhớ ra điều gì đó và lấy điện thoại ra, gọi cho một người. Và chỉ chừng 10 phút sau, đối phương đã lái xe đến đón hắn.

Ở một nơi mà Giang Ngộ Tuyết không nhìn thấy, Tần Chiêu đã chứng kiến tất cả. Lúc trời bắt đầu đổ mưa, anh đã hồi phục lý trí và lo lắng hắn sẽ bị ướt nên cầm ô đi tìm hắn. Anh tìm rất lâu mới tìm thấy hắn ngồi ở bên vệ đường. Nhưng mà khi anh định tiến tới thì bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy tới và Giang Ngộ Tuyết đã leo lên chiếc xe đó. Tần Chiêu không chắc chắn lắm, nhưng anh đoán đó là xe của Lâm Cảnh Nhàn.

Trái tim của anh lại như bị ai đó nện cho một búa, đau đớn đến không thở nổi. Như vậy là tất cả đã kết thúc rồi sao? Giang Ngộ Tuyết thà đi cùng Lâm Cảnh Nhàn cũng không muốn về nhà nữa sao? Tần Chiêu thẫn thờ quay trở về nhà, toàn bộ cơ thể của anh như bị ai đó rút cạn sinh khí, mệt mỏi và nặng nề đến không thể thở nổi.

Dù vậy, nhưng sáng ngày hôm sau Tần Chiêu vẫn phải lết xác đến trường để đi học. Cả một ngày dài anh vẫn luôn luôn trong trạng thái không thể tập trung, cũng không buồn nói chuyện với ai.

Buổi chiều, sau khi tan học, Kiều Tiểu Mạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi, " Tần Chiêu, cậu sao thế? Cả ngày hôm nay cứ như người bị mất hồn vậy. "

" Tớ..... " Tần Chiêu ngập ngừng một lúc rồi nói, " Tớ và Giang Ngộ Tuyết..... chia tay rồi. "

" Hả? Tại sao? " Kiều Tiểu Mạnh có chút không dám tin.

Tần Chiêu lắc đầu, anh không muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa. Hơn nữa, nếu như Kiều Tiểu Mạnh mà nghe rồi thì kiểu gì cũng sẽ đấm cho anh một trận nhừ tử.

Kiều Tiểu Mạnh thấy anh không muốn trả lời, cu cậu cũng không ép, bởi vì cậu biết rõ tính cách của Tần Chiêu, căn bản không thể ép được, vì vậy cậu nói, " Tần Chiêu, tớ không biết giữa hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nếu như cậu vì lời nói của cô gái hôm trước mà chia tay với Giang đại thần thì cậu đúng là không bằng một con chó. Ngày hôm ấy, tớ đã nhìn thấy có rất nhiều người quay video lại rồi, nhưng mà đến tận bây giờ thì trên mạng lại không hề có chút sóng gió nào liên quan đến cậu cả. Tớ tin chắc chắn rằng là Giang đại thần đã nhúng tay vào rồi. Còn nữa, mấy ngày qua, trên mạng đột nhiên xuất hiện một bài phốt nói Giang đại thần là một người vô trách nhiệm, nhận tiền của thương hiệu xong lại không lên video quảng cáo sản phẩm. Sau đó, cậu ấy liền lập tức lên tiếng xin lỗi, nói rằng là do cậu ấy đã lỡ bỏ sót công việc và lập tức lên video quảng cáo, tất cả diễn ra trong chớp nhoáng, chỉ 2 ngày mà thôi. "

" Nhưng mà suốt thời gian năm lớp 11 cùng Giang đại thần đi thi đấu, cá nhân tớ cảm thấy Giang đại thần không phải là một người sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Vì vậy, nếu như động não một chút thì rất có thể là phốt này là do cậu ấy tự tạo ra đấy. Nhưng mà làm như vậy thì có lợi gì cho cậu ấy chứ? Còn nữa, cũng trong mấy ngày này, một số diễn viên cùng võng hồng đang nổi tiếng cũng bị bóc phốt đến rầm rộ. Mạng xã hội bây giờ tràn ngập tin tức về những người nổi tiếng, trên diễn đàn trường cũng bàn tán không ngớt. Tần Chiêu, cậu có cảm thấy đây là một sự trùng hợp rất đáng sợ không? Tại sao Giang đại thần và những người nổi tiếng đó sớm không bị phốt, muộn không bị phốt, mà lại bị phốt ngay trong thời gian này chứ? Người ngoài cuộc có thể không biết, nhưng mà tớ biết, chuyện này chắc chắn là có sự nhúng tay của Giang đại thần, và cậu ấy làm như vậy, là để bảo vệ cậu đấy! Cậu ấy đem tất cả mọi mũi nhọn của dư luận của xã hội đều hướng về phía bản thân, về phía những người nổi tiếng, như thế thì cho dù chuyện của cậu mà có bị vỡ ra thì cũng không có khả năng đấu lại sức nóng từ scandal của những người nổi tiếng, thành ra sẽ không có mấy người thèm quan tâm đến chuyện của cậu nữa. "

" Tần Chiêu à, đừng bao giờ chỉ vì một vài lời nói của người ngoài mà làm tổn thương một người thật sự yêu thương và luôn ra sức bảo vệ cậu. Cho dù những điều trên chỉ là sự suy diễn của tớ, nhưng mà tớ có thể nhìn thấy rõ được một điều rằng, Giang đại thần luôn đối xử rất tốt, rất tốt với cậu. Tần Chiêu, tớ cũng chỉ có thể nói đến như vậy thôi, cậu hãy thử đặt tay lên ngực và suy nghĩ thử xem, nếu như chỉ vì một vài câu nói như vậy mà chia tay thì có đáng hay không. " Kiều Tiểu Mạnh vỗ vỗ vai Tần Chiêu, nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Tần Chiêu nghe mà như sét đánh ngang tai. Tất cả những gì mà Kiều Tiểu Mạnh nói, rất giống với những việc mà Giang Ngộ Tuyết sẽ làm. Anh run rẩy lấy điện thoại ra, lên mạng và xem tin tức. Và đúng như lời Kiều Tiểu Mạnh nói, bài phốt của Giang Ngộ Tuyết vẫn còn mới toanh, mặc dù đã dập lửa được kha khá nhưng trên diễn đàn trường vẫn còn không ít người bàn tán. Lướt xuống phía dưới của diễn đàn cũng thật sự không có bài viết nào bàn tán về chuyện của anh.

Ngày hôm ấy ở trung tâm thương mại có rất nhiều người, có người còn lấy điện thoại ra quay phim, vì vậy không có khả năng là không bị tung lên mạng, trừ phi có người ở đằng sau thao túng truyền thông. Còn về việc Giang Ngộ Tuyết bị phốt, bài phốt này đối với người ngoài là một quả dưa ngọt, còn đối với một người đã quá quen thuộc với Giang Ngộ Tuyết thì chỉ cảm thấy rất giả. Kiều Tiểu Mạnh nói đúng, Giang Ngộ Tuyết là một người mà tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Và cộng thêm bốn ngày mà Giang Ngộ Tuyết biệt tăm biệt tích kia, Tần Chiêu liền lập tức hiểu ra ngay, trong chuyện này, Giang Ngộ Tuyết đã đứng ở đằng sau thao túng toàn bộ quá trình, hắn không chỉ giúp anh thu dọn tàn cuộc, mà còn đem tất cả mọi mũi nhọn của dư luận hướng hết về bản thân. Rõ ràng là hắn đã cố gắng hết sức để bảo vệ anh, rõ ràng là hắn đã rất yêu anh nên mới có thể làm được đến như vậy, chứ bình thường thì ai mà lại vì một món đồ chơi mà làm tổn hại đến danh tiếng của bản thân cơ chứ. Vậy mà anh còn không biết điều mà nghi ngờ hắn, thậm chí là đâm đao về phía hắn, làm hắn tổn thương.

Kiều Tiểu Mạnh nói đúng, anh đúng là không bằng một con chó.

Tâm lý của Tần Chiêu lại lần nữa sụp đổ. Anh sai rồi. Anh thật sự biết sai rồi. Nhưng mà bây giờ anh phải làm sao đây? Chuyện này còn có thể cứu vãn không? Nhưng mà phải làm sao để cứu vãn đây?

Những ngày tiếp theo sau đó Tần Chiêu luôn suy nghĩ về vấn đề này. Anh cũng thấp thỏm chờ đợi hắn về nhà. Những ngày không có hắn ở bên cạnh, mỗi ngày trôi qua đối với anh đều dài như cả một năm, trống rỗng và đầy thống khổ. Cảm giác này không hề giống với những hôm hắn đi công tác dài ngày. Bởi vì khi hắn đi công tác, anh sẽ biết được rằng hắn đi rồi sẽ về, còn bây giờ, anh không chắc chắn được rằng hắn có còn muốn về đây nữa hay không.

Những ngày qua, anh cũng không thể liên lạc được với hắn, từ hôm đó đến giờ điện thoại của hắn đều ở trạng thái không thể gọi được. Ban đầu anh còn nghĩ là hắn đã chặn số của anh rồi, nhưng mà đến Kiều Tiểu Mạnh và Nhậm An Ly cũng không thể gọi được, tin nhắn gửi đi thì hắn chỉ xem chứ không trả lời. Anh cũng hết cách rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.