Khi hốc mắt đỏ rát đến mức chảy nước mắt, sương sớm làm mái tóc bết lại, 
mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Thôi Thiện nhìn thấy một chiếc máy bay trực 
thăng. 
Chiếc máy bay nhỏ nhất từng thấy trong đời, cơ hồ như chẳng có tiếng động 
nào, chỉ có cánh quạt gió là chuyển động rất nhanh, tiếp cận với nóc tòa nhà 
vững chãi một cách lạ thường. 
Nhảy cẫng lên điên cuồng gào kêu cứu mạng, cho tới khi khoảng cách độ 
cao chỉ còn 4 - 5 mét, mới nhìn rõ nó chẳng qua chỉ là một chiếc máy bay mô 
hình, cánh quạt ở trên đỉnh của nó dang ra cũng chỉ được khoảng hơn 3 
centimet. 
Chiếc trực thăng mô hình có một cái móc, treo lơ lửng một chiếc túi giấy to 
ở giữa không trung, nhìn qua thì thấy có vẻ khá nặng. Bay tới độ cao gần sát 
chóp tường, cái móc mở ra một cách linh hoạt, cái túi rơi chuẩn xác xuống dưới 
chân cô ta. 
Giây phút nhặt chiếc túi lên, chiếc trực thăng nhỏ đã cất cánh bay đi. Cô ta 
mù mờ đi lung tung trong khu vườn treo, từ bức tường này chạy tới bức tường 
khác, muốn nhìn thấy người này từ đâu tới, ở trên chóp tường có còn có người 
hay không? 
Thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, không tài nào chống đỡ nổi sự díp lại của 
mí mắt sau một đêm không ngủ, trong bụng cũng đang trăn trở vạn phần. Mở 
chiếc túi từ trên trời rơi xuống ra, quả nhiên vẫn là nước và bánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095949/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.