Người sau khi chết đi, nếu trong lòng còn điều gì đó chưa bằng lòng, thì 
những vọng niệm sẽ còn lưu lại ở nhân gian, như cái xác không hồn du đãng 
khắp trần thế, cho tới tận khi gặp được người thân mà không cách nào nói 
chuyện được, thậm chí là nhìn thấy thi thể của chính mình thì mới chợt tỉnh ngộ, 
hóa thành sương khói rồi tiêu tan. 
Thôi Thiện tỉnh lại ở nhà tù trên không, trước mặt là một cái túi nilon. 
Sau khi sảy thai, sốt cao nhiều ngày liên tục, các khớp đau buốt, đặc biệt là 
những cơn đau quặn ở phần bụng dưới nhắc nhở cô ta rằng mình vẫn còn sống, 
bao gồm cả thứ đồ kì lạ bất ngờ xuất hiện này - túi nilon in logo của một nhà 
thuốc nào đó. 
Đầu ngón tay vẫn có thể xê dịch được, khó nhọc mở chiếc túi ra, bên trong là 
một bình nước khoáng, còn có đủ các loại thuốc, mỗi vỉ đều có mười mấy viên 
con nhộng hoặc viên thuốc thường. 
Chắc là ảo giác sinh ra sau khi bị sốt cao, ở trước mắt các vị thần tiên đang 
hiển linh... Cô ta hướng về phía Thượng đế, Phật Tổ, Đức Mẹ Maria, Đường 
Tăng, Khổng Tử, Quan Âm Bồ Tát, Hoàng Đại Tiên để cầu phúc, tráo trở thất 
thường như thế quả thật quá thiếu thành kính, có thể chọn đấng chí tôn không? 
Nhưng cô ta nhìn thấy hết sức rõ ràng: Đằng sau vị thuốc có in Aspirin1, 
Paracetamol2 thuốc GMC3, thuốc giải độc Ngân Kiều4, Cephradine5 viên con 
nhộng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095948/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.