Ngày thứ mười. 
Ngoài đôi giày cao gót đang tạm thời vô dụng ra thì thứ đáng giá nhất trên người Thôi Thiện lúc này là chiếc mặt dây chuyên xa xỉ của Swarovski, hình thiên nga bằng pha lê, chỉ độ hơn 1 centimet, thoạt nhìn qua giống như chú vịt con xấu xí của Andersen[1]. 
[1] Andersen (An-đéc-xen) là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng với truyện kể cho trẻ em. 
Nếu như thiên nga có thể bay thì xin hãy đem lời cầu cứu này đi. 
Thôi Thiện không muốn làm Robinson, tự sinh tự diệt ở mấy chục mét trên không trung thế này. Để tiết kiệm nhiên liệu, tất cả những thứ săn bắt được, bao gồm cả sâu róm và gián, mỗi ngày đều chỉ tập trung quay nướng lúc hoàng hôn, chỉ cần trời không mưa. Thời gian còn lại cô cứ ngủ mê mệt, giống như tập yoga, điều chỉnh hít thở, hạn chế tiêu hao. Cô kì vọng sẽ có người nào đó xuất hiện, bất luận là người tốt tới cứu cô, hay chính là kẻ xấu đang giam cầm cô. 
- Vóc dáng của tôi rất ổn, nếu như anh muốn thỏa mãn dục vọng thì hãy xuống đây đi, tôi sẽ không phản kháng đâu, nếu như anh nghe thấy! 
Mấy ngày trước, trên chóp tường xuất hiện một đại thúc thần bí, rốt cuộc người đó là ai? Thật sự là kẻ biến thái đã đưa cô xuống đây sao? Hay là người quản lí sở hữu tòa nhà này? Hoặc giả chỉ là một kẻ bệnh tật lang bạt mà thôi? 
Sáng sớm, anh ta lại tới rồi. 
Thôi Thiện tỉnh giấc, mở to mắt, trên đầu vang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095947/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.