Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau
N-157gày thứ ba mươi. Mặt A Người đối diện liệu có tới cứu mình không? Sáng sớm, sáu rưỡi. Chiếc phi cơ loại nhỏ bay tới khu vườn treo, Thôi Thiện đột nhiên cầm lấy một cành cây dài, giống như một viên đạn tên lửa bắn trúng vào chiếc trực thăng. Chú chim ưng đen rơi xuống. Cô ta giống như một con mèo hoang nhanh nhạy, vồ mô hình trực thăng đó vào lòng, không hề sợ việc bị cánh quạt gió làm bị thương. Mặt hướng về đỉnh của tòa nhà cao tầng gần nhất, ánh mắt đầy sự cố ý và khiêu khích, nhưng cô ta không ngu xuẩn đến mức đập vỡ mô hình trực thăng này mà chỉ cầm bút, viết lên miếng nhãn được dán ở phần dưới cửa chiếc trực thăng một dòng chữ. - Tôi muốn một bộ quần áo mới. Sau đó, Thôi Thiện đặt nó xuống dưới đất. Cánh quạt gió mang theo trực thăng mô hình bay lên, rời xa khu vực Mogadishu1 nguy hiểm này. Bẵng đi hai ngày, chiếc trực thăng nhỏ lần đầu tiên xuất hiện vào lúc hoàng hôn, ở giữa không trung vứt xuống một cái túi giấy lớn. Cô ta nhận được quà. Một chiếc váy ngủ dài kiểu dáng nữ, ở giữa có dây đai lưng, vạt dưới vừa vặn che được đầu gối. Sờ qua thì thấy chất liệu không tồi, chắc là 100% cotton, đến mùa thu thì sẽ rất ấm áp. Nhưng mà, kiểu dáng này quê mùa một cách khủng khiếp, đầy rẫy hình gấu Pooh xanh lam trên nền váy màu hồng phấn. Bảo mẫu mới từ quê lên thành phố làm thuê cũng không mặc như thế này mà! Mấy cô hầu gái nữ thì ghét nhất rồi! Trốn ở một góc tường không thể nhìn thấy được, cởi bỏ chiếc váy rách ra, đem nước trong chai ra dội khắp toàn thân. Da thịt trần trụi, lạnh nổi hết gai ốc, cảm giác nhục nhã ê chề. Dường như, đôi mắt đó chưa từng rời đi, trốn ở một nơi nào đó rất sâu trong không khí, nhìn vào cô ta. Tòa cao ốc chọc trời ở phía 34 xa hơn, bức tường thủy tinh phát ra ánh phản quang màu đỏ máu, những lãnh đạo và quan chức cấp cao phía sau cánh cửa, liệu có đang ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, bưng tách cappuccino hoặc ly rượu vang Chateau Lafite, bất luận là nam hay nữ mặt đều tươi như hoa, lần lượt đánh giá màn biểu diễn của nữ nô tì trong kính viễn vọng? Đáng tiếc, cô ta quá gầy, có cảm giác đến cả ngực cũng sắp không còn nữa, phá hỏng cả cảnh đẹp. Mặc món quà của người đó vào, Thôi Thiện lấy dây đai thắt vào giữa eo, cơ thể dán chặt vào với sự ấm áp của loại vải 100% cotton, lần đầu tiên có chút cảm giác an toàn nhỏ nhoi. Trở lại giữa khu vườn, cố làm ra dáng vẻ tao nhã, dùng đầu ngón chân xoay người như đang múa. Đây là lễ tiết cơ bản nhất, mặc dù rất muốn giết người đó. Mày cảm thấy bộ quần áo này đẹp lắm hả? Đần độn, xấu chết đi được! Trong túi của chiếc váy ngủ còn cất giấu thứ gì? Móc ra thì thấy là bàn chải và kem đánh răng, vẫn còn mới cứng chưa bóc tem. Thôi Thiện lấy ra một ít kem đánh răng, chải lên hàm răng rất có thể đã ố vàng, ngẩng lên nhìn đỉnh tòa nhà cao tầng, toét miệng cười lớn. Khi trên tường đã khắc tới số 39, trong khoang của chiếc trực thăng mô hình đưa đồ cho cô ta, có thêm một chiếc bút ghi âm nho nhỏ. Ở dưới đáy có kèm thêm một tờ giấy: - Nói về tuổi thơ của cô đi. Chơi trò giam giữ rồi thẩm vấn gì thế chứ? Cô ta nắm chặt lấy chiếc bút, chỉ nói một câu: - Biến thái chết đi. Đặt lên bên tai nghe thử lại mấy lần, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, mù mờ nhìn lên toà nhà cao tầng phía chính diện, không biết nên nói gì? Tuổi thơ? Suốt cả ngày trời, cô ta chỉ ngồi ngây ngốc trước chiếc bút ghi âm. Khi bầu trời rơi vào màn đêm ồn ã, Thôi Thiện nằm trên chiếc đệm cỏ khô mỏng manh, nhìn thấy một chú mèo. Nếu như chuột đã xuất hiện, thì tất sẽ có mèo tới vồ mồi, con người sẽ không bị xếp vào đầu mút cuối của chuỗi thức ăn nữa. Một đôi mắt mèo xanh như đôi mắt của linh hồn, đứng trên nóc tường chăm chú nhìn cô ta. Ánh trăng vuốt ve bộ lông trắng muốt, ánh sáng phản chiếu lại như tơ lụa, phần nhọn của chiếc đuôi thiêu đốt thành những đóm lửa nhỏ. Nó nhảy vào trong vườn treo, bước đi 35 bằng dáng vẻ ghẹo người, giống như quý phi sau khi say rượu khoác lên mình chiếc áo lông chồn. Mặc mèo giống như cô gái trong bức tranh trên vách tường cổ mộ, phai sắc đối hình vì những tháng năm đằng đẵng. Cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng xê dịch ngón tay, thậm chí bất kì sự thay đổi nào trong ánh mắt cũng sẽ đủ để làm cho nó biến mất. Thôi Thiện biết chú mèo này. Đừng đặt tên bừa bãi cho những con vật nhỏ, một khi đã gọi quen tên, thì sẽ có tình cảm như người thân vậy. Mẹ của nó là một chú mèo to màu trắng, cuối ngày thường nằm phơi nắng trong khu vườn vắng vẻ, bố nó là một chú mèo vằn hoang gầy guộc, mỗi đêm đều lang thang ở bên cạnh thùng rác và trước cửa các quán ăn. Mèo tuyệt đối không phải loài động vật trung thành, chú luôn muốn thoát ra khỏi nhà, tìm kiếm sự kích thích trong rừng rậm tối đen. Mèo mẹ béo mập dịu dàng của nó cũng không phải là ngoại lệ, chỉ cần bên ngoài tường có tiếng mèo kêu chói tai là trong lòng lại rạo rực nhảy tót ra ngoài. Dưới chân ghế dài ở công viên, trong khóm cây sồi xanh mởn, trên mái ngói của khu nhà ổ chuột, phóng đãng giao phối trọn cả một đêm. Những tiếng kêu chói tai không ngừng vang lên, khiến những học sinh sắp phải thi đại học không tài nào yên giấc. Có phụ huynh của một thí sinh dự thi đã nhét thuốc độc vào trong bụng của con cá. Than ôi sinh mạng của chú mèo. Hai tháng sau, một bầy mèo con đến với thế giới bi thảm này. Chủ nhân không thích những sinh vật nhỏ này, là con hoang mà con mèo già kia mang về, vừa không trung thành lại vừa dâm đãng. Và sợ nhất là đám bọ chét làm bẩn đồ đạc. Mèo con lần lượt chết đi, lần nào cũng đều khiến mèo mẹ đau lòng gào thét cả đêm, dành tất cả sữa của mình cho chú mèo may mắn cuối cùng còn sống sót - Nó có bộ lông gần như trắng muốt, đầu nhọn của đuôi có những chấm đỏ như đốm lửa, đó là dấu tích duy nhất của bố nó. Đến khi nó không cần sống nhờ sữa mẹ nữa, thì chủ nhân liền đem cho đi. Mèo mẹ bị nhốt ở trong căn phòng nhỏ, vách tường và đồ dùng trong phòng bị cào đến tơi tả, đôi mắt mèo cách một lớp cửa thủy tinh, nhìn con mình bị cho vào giỏ mang đi. Ba ngày sau, mèo già chết đói, trên đĩa ăn của mèo vẫn nguyên vẹn một con cá. Mèo con bị tặng đi tặng lại rất nhiều lần, suýt chút nữa thì bị cho vào nồi làm thịt, lang thang trên con phố suốt một năm ròng, cuối cùng chẳng có cách nào bắt được chuột, vì đánh nhau mà khắp mình đầy thương tích, bị chó của điền viên Trung Hoa đuổi theo, suýt thì bị cắn chết, thường xuyên bị đói liên tiếp mấy ngày liền, gần như chết cóng trong đống tuyết dưới góc tường. Một cô bé phát hiện ra nó, ôm chú mèo gầy tới mức không thể chịu nổi ấy vào lòng. Xương của mèo rất nhẹ, vừa tròn vừa trơn nhẵn. Đầu ngón tay xuyên qua xương hông của nó, ôm lấy vòng eo bé nhỏ. Nó không có bất kì sự sợ hãi nào, trầm tĩnh và tao nhã cuộn mình lại, đầu mũi thở ra luồng hơi ấm nóng, hòa 36 lẫn với hơi thở của con người. Nó nóng quá, cô bé bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng lại giữ ôm nó càng chặt hơn. Nó lại càng trở nên ngoan ngoãn, để tránh cái lạnh, nó đặt luôn hai chân trước lên bả vai của cô bé, thu vuốt lại, để cô vuốt ve phần đệm thịt mềm mại dưới lòng bàn chân. Cô gái nhỏ mạnh dạn vuốt ve khắp toàn thân nó, từ hai chiếc tai mỏng đến chiếc cổ nhỏ xíu ẩn sau lớp lông dài, từ hai hàng râu nhạy bén đến chiếc đuôi biến hóa đa đoan không chịu nghe lời, hoàn toàn không hề băn khoăn về những cáu bẩn cùng mùi lạ trên người chú mèo. Giống như đang chạm vào một cây đàn cổ, cô bé sờ khắp người nó ba vòng, rồi thơm một cái thật nhẹ nhàng vào môi của chú mèo. Tiểu Bạch, chúng ta quen nhau từ nhỏ, không phải sao? Nó đã may mắn gặp được chủ nhân mới. Một gia đình trong thị trấn, dưới đáy của giếng trời trồng hoa cỏ và các loại cây dây leo, mùa hè lại có rất nhiều nho, quả là chỗ vui chơi thích hợp cho mèo. Nó không làm Hồng Hạnh vượt tường2 như mẹ mình mà chỉ ngoan ngoãn ở trong vườn, mỗi đêm lại trừng mắt mèo lên để đuổi đi những con chuột to bự. Cô gái nhỏ sắp phải học bài rồi, rất ít có bé gái 6 - 7 tuổi nào lại để một mái tóc dài và dày như cô bé, giống như những nữ sinh xinh đẹp trong phim Nhật Bản hoặc Hồng Kông. Cô bé rất vui vẻ đón nhận những lời khen ấy, nhưng cô bé còn thích ở cùng với các con vật nhỏ hơn, cô bé tin rằng mình và Tiểu Bạch là thanh mai trúc mã, thậm chí là người bạn kiếp trước bị thất lạc. Nhưng mà, hạnh phúc của cô bé cũng chỉ như khóm lông tơ trên đuôi chú mèo, ngắn ngủi và dễ mất. Sinh nhật 7 tuổi của cô ta qua đi không lâu, có một tối bố uống say, bị thua mấy vạn tệ trên bàn mạt chược, về đến nhà nhìn thấy có phân mèo trong đôi giày mới của mình, ông vô cùng tức giận tóm lấy đuôi mèo! quăng cả người của nó lên giữa không trung, nện thật mạnh vào vách tường của giếng trời. Chú mèo chỉ kịp thảm thiết kêu lên một tiếng, cô đang say ngủ kinh hoàng tỉnh dậy. Khi cô hoảng hốt chạy ra đến nơi thì đã thấy đầu của Tiểu Bạch bị giập nát, chỉ còn chân và đuôi mèo đang co giật, cho đến khi đông cứng lại hoàn toàn... Đột nhiên, người đang bị giam cầm trên đỉnh của tòa nhà cao tầng là Thôi Thiện, chẳng biết vì nguyên nhân gì mà ôm đầu òa khóc, trái tim giống như đang bị ngâm trong nước muối, cơ hồ như toàn thân đều bị xé vụn, đầu bị đánh văng ra tứ phía. Thú cưng đầu tiên của cô ta bị bố giết. Ánh trăng ngày càng trở nên lạnh lẽo, không biết đã mấy giờ rồi, 2 giờ sáng? Chú mèo đầu thai chuyển thế trong vườn treo giữa không trung, bị tiếng khóc 37 của Thôi Thiện làm cho hoảng sợ tới mức run rẩy. Trong chớp mắt, phần chóp đuôi đã quét tới bụng chân của cô ta, ấm nóng, lông xù, rất ngứa. Nó bặt vô âm tín dưới gốc cây lựu, cảm tưởng như nó đã nhảy một phát thẳng xuống tòa nhà cao tầng. Kí ức, giống như ánh u quang trên bầu trời lúc bình minh, qua mỗi giây lại bừng sáng hơn, màu xanh ngọc gần như trong suốt, lặng tờ như nơi tận cùng của thế giới. Cô ta nhớ lại khuôn mặt của bố. Một khuôn mặt có thể coi là không tệ, có vài phần tuấn tú, dáng người gầy gò nhưng thẳng, sống mũi cao và nhỏ, đôi mắt không to nhưng rất sắc sảo, ánh mắt cùng thu hút người khác giới. Đưa tay ra, chạm nhẹ vào môi và cằm của bố trong không trung, những đường nét trên khuôn mặt cứ chân thực như vậy hơi thở nóng rực mà bố phả ra, còn mang theo trong đó mùi thuốc lá và hơi men rượu. Trước khi Thôi Thiện học tiểu học, cô ta thích bố chứ không thích mẹ. Nhà cũ ở ngoại ô của thị trấn, bên cạnh là một cái hồ rất rộng, thi thoảng lại xuất hiện một chú thiên nga. Ba mươi năm trước, khi cô ta còn chưa ra đời, vào cuối thu khi những đàn chim di cư bắt đầu di dời, có một người thợ săn vô tình phát hiện một con thiên nga đang ẩn mình ở bãi lau bên bờ sông liền nổ súng bắn chết nó. Thịt thiên nga chia cho các người dân trong thôn ở quanh đó. Năm đó bố vừa xuất ngũ, khó khăn lắm mới mua được từ một người họ hàng thân thích dưới quê hai ba lạng thịt thiên nga, tẩm ướp làm thành món thịt thiên nga muối, để dành đến bữa cơm cuối năm mới đem ra, bữa ăn đó, tất cả mọi người trong nhà đều không thể quên được. Bố đi lính ba năm, ở động Nhĩ Miêu trên chiến tuyến Lão Sơn, nhưng ông chưa từng thừa nhận rằng mình đã giết người. Chiến tranh đã giúp ông học được cách sinh tồn ở bên ngoài thế giới hoang dã, không có bất cứ công cụ nào, dùng tay khống chế cành cây dại thành một cái bẫy, mỗi lần có thể bắt được mười mấy con chim. Ở cánh đồng hoang bên cạnh hồ, Thôi Thiện theo học cách đánh lửa, cô ta tự tay giết những con thú săn, rửa sạch nội tạng chim, đặt trên lửa quay thành mùi vị hoang dã tươi ngon - Bố cô ta cũng đã dùng cách này để ăn Tiểu Bạch. Ông ấy nói mình thích ăn thịt mèo, thật sự không chua. Cả đời này, chỉ cần ngửi thấy mùi hương đó là Thôi Thiện sẽ nôn thốc nôn tháo. 38 Mùa hè năm bảy tuổi đó, bố giết chết chú mèo cô ta yêu thương nhất, cả nhà rời khỏi thị trấn nhỏ, đến một thành phố lớn ở ven biển. Từ đó về sau, cô ta hận bố. Đồng thời, tưởng nhớ Tiểu Bạch. Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn cảm thấy, mèo là một loài động vật có thể phục sinh. Tiểu Bạch của cô ta chưa hề chết, lúc nào cũng có thể quay về bên cạnh, hoặc là một đêm nào đó sẽ nhảy lên, nhìn cô ta từ phía ngoài cửa sổ bằng ánh mắt xa xăm. Nhưng mà, gần 20 năm trôi qua, không hề thấy một chú mèo nào giống như vậy - toàn thân trắng muốt, chỉ phần chóp đuôi có những chấm đỏ lửa. Bị nhốt trong vườn treo trên không trung, cô ta mới phát hiện mèo thật sự có thể trùng sinh, qua cầu Nại Hà, vượt nước Vong Xuyên, uống canh Mạnh Bà, có còn nhớ chị không? Chú thích: 1. Mô-ga-đi-su, thủ đô của Xô-ma-li. Đây là nơi thường xuyên xảy ra chiến tranh, bạo động và những cuộc đánh bom liều chết. 2. Ý chỉ người phụ nữ có chồng rồi vẫn đi ngoại tình.
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau