Trong lòng ông Chân, con gái bảo bối của ông vẫn còn nhỏ sao có thể yêu đương được! Muốn yêu cũng nên là tên tiểu tử thối Chân Hi kia chứ. 
Huống chi Chân Điềm bình thường tính tình khép kín, nếu không ở nhà thì cũng là ở cửa hàng, hiếm khi cùng bạn bè ra ngoài đi chơi. Đàn ông mà con gái quen biết khả năng cao nhất là ở quán bia. 
Không phải ông Chân có thành kiến đối với cửa hàng của Chân Điềm, nhưng trong quán bia loại người gì cũng có, chẳng may Chân Điềm bị lừa thì phải làm sao? 
Việc này làm ông Chân lo lắng không yên, ngoại trừ bà vợ của ông thì ngay cả Chân Hi, ông cũng phải dặn dò để anh lưu ý em gái mình hơn. 
Bà Vương Thục Trân vốn chỉ thuận miệng phàn nàn với ông Chân một câu, không ngờ ông trực tiếp biến thành trạng thái chuẩn bị chiến đấu, liền quay ra cười nhạo ông chuyện bé xé ra to. 
Mãi đến thứ hai, bà nhìn thấy Chân Điềm mặc chiếc váy mới mua đi từ trên lầu xuống. 
Rõ ràng là cô đã gội đầu. 
Lúc này mới mười một giờ, bình thường giờ này Chân Điềm mới ngủ dậy. Nhưng hôm nay cô đã tắm rửa gội đầu, thay xong quần áo, thậm chí còn trang điểm, sửa soạn vô cùng xinh đẹp. 
“Con làm gì vậy?” Trong lòng bà Vương Thục Trân vang lên tiếng còi báo động, không phải thực sự bị bà đoán trúng đó chứ? Chân Điềm thật sự yêu đương rồi? 
Chân Điềm ho một tiếng ra vẻ tùy ý nói: “À, hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570644/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.