Khả năng nướng thịt của Trần Túy rất tốt, không nướng quá nhiều cùng một lúc, cũng không để đĩa bị trống nên Chân Điềm ăn tương đối thoải mái.
Ăn hết một phần thịt, Trần Túy đặt đậu phụ lên nướng, Chân Điềm lấy khăn giấy lau miệng, rót thêm nước chanh vào ly. Thấy trong ly của Trần Túy cũng gần hết, Chân Điềm cầm bình nước hỏi anh: “Học trưởng, anh muốn uống thêm không?”
“Được, cảm ơn.” Trần Túy đẩy cái ly đến bên Chân Điềm, Chân Điềm vừa giúp anh rót thêm nước, vừa nói không có gì.
“Anh muốn uống đồ uống gì khác không?” Chân Điềm hỏi.
“Không cần, nước chanh là được. Em muốn uống gì khác sao?”
“Em cũng không cần.” Chân Điềm nói xong đặt bình nước một bên, muốn xem đậu phụ nướng đến đâu. Điện thoại đặt trong túi bỗng vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, là bà Vương Thục Trân gọi đến, lại còn gọi bằng video.
“…” Khóe miệng Chân Điềm giật một cái, tắt điện thoại.
Trần Túy ngước mắt liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, số lạ thôi.” Chân Điềm mỉm cười, nói đến mức chính mình còn phải tin.
Trần Túy không hỏi lại, chẳng được bao lâu, chuông điện thoại của Chân Điềm lại vang lên.
Vẫn là bà Vương Thục Trân gọi video đến.
… Hôm nay không nhận điện thoại, chắc chắn bà sẽ không dừng lại phải không?
Chân Điềm tin chắc bà gọi video đến là có ý đồ, không phải đang muốn điều tra gì chứ? Sáng nay lúc cô rời khỏi nhà, bà vẫn giữ một bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570645/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.