Chu Linh nói xong, nét cười trên mặt Chân Điềm liền đông cứng. Trần Túy dường như cũng có chút sửng sốt, sau đó nhìn về phía Chân Điềm, nở nụ cười làm Chân Điềm chỉ muốn bỏ chạy trối chết.
Trần Túy mở miệng định nói chuyện nhưng Chân Điềm liền cướp lời: “Học trưởng, anh đừng nghe cô ấy nói lung tung, cô ấy uống say rồi, ha ha!”
Chu Linh thấy cô không thừa nhận, nổi lên tâm tư càng muốn trêu chọc cô: “Mình không hề uống say, mình vẫn rất tỉnh táo.”
“Tớ nói cậu say rồi chính là say rồi!” Chân Điềm ngang ngược không nói đạo lý.
Chu Linh cầm ly bia lên uống tiếp: “Được, chọc không nổi, chọc không nổi!”.
Trần Túy vẫn nhìn Chân Điềm, mà lòng cô thì đang loạn cào cào. Những lúc như thế này càng cần phải vững vàng. Chân Điềm cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy hết dũng khí chuẩn bị đối mặt với ánh mắt của Trần Túy, đúng lúc này, điện thoại cô để trong túi reo lên.
Bất kể là ai, lúc này gọi điện thoại cho cô đều là người thân của cô.
“Em đi nghe điện thoại!” Chân Điềm vội lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện năm chữ to tướng “Phu nhân Vương Thục Trân”.
Đúng là người thân của cô thật.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Chân Điềm hỏi han hết sức ân cần, nếu đổi lại lúc bình thường mẹ cô khẳng định sẽ nghi ngờ, chẳng qua lúc này bà có chuyện quan trọng hơn muốn nói nên không chú ý tới sự khác thường của con gái nhà mình: “A Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570643/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.